Còn đối với Trương Quốc Bảo, Cao Phong không thèm ra tay.
"Các người, phục hay không?" Cao Phong thản nhiên hỏi. Câu hỏi này tất nhiên là hỏi đám người Đặng Hoàng Phi.
Sau khi hỏi câu này, mười mấy giây sau, toàn trường vẫn im thin thít không ai dám đứng lên trả lời.
"Nếu không phục có thể bước lên phía trước một bước." Cao Phong hờ hững nói.
Ở giữa sân vẫn im lặng như trước, giống như sự tĩnh mịch của nghĩa địa vào hai ba giờ đêm.
Các cô gái xung quanh Kim Tuyết Mai hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Cao Phong.
Nếu không phải vì biết Cao Phong là chồng của Kim Tuyết Mai, chỉ e rằng họ nhịn không được mà tiến lên bắt chuyện với anh ngay bây giờ.
Khuôn mặt Kim Tuyết Mai hơi đỏ lên, người đàn ông mạnh mẽ trên sân chính là người đàn ông của Kim Tuyết Mai!
Làm sao cô có thể khiến không tự hào chứ?
“Ai cho anh lá gan làm tổn thương học trò của tôi?"
Đúng lúc này, một giọng nói khác từ ngoài cửa truyền đến.
Giọng nói này vang dội, hơi thở trầm ổn, vang lên như sấm rền bên tai, vang vọng khắp câu lạc bộ thể hình.
Trong lòng mọi người lại rung động, người mới đến này lại là ai?
“Xoạt!”
Ngoại trừ Cao Phong, tất cả mọi người, đều nhìn về phía cửa.
Họ chỉ thấy một người đàn ông khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh nhạt vô cùng, chậm rãi đi về phía bên này.
Người đàn ông trung niên này dáng người dong dỏng cao, cân đối, mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt, giống quần áo của những năm 60.
Làn da màu đồng, ẩn dưới lớp áo khoác màu xám nhạt, trông không có gì nổi bật.
Khí chất toát ra từ khắp người anh ta mang đến cho người khác cảm giác giống như một người trung niên vô cùng bình thường.
Thái khí thế sắc bén, giống như một thanh kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ, tài năng lộ rõ.
Mà người đàn ông trung niên này có hơi thở nội liễm, giống như thanh bảo kiếm được bảo vệ cẩn thận và trông có vẻ khiêm tốn.
Khí chất nhẹ nhàng như mây bay khiến mọi người cảm thấy anh ta đã hợp thể với trời đất.
Thoạt nhìn thì không có gì thu hút, nhưng trên thực tế mỗi cái giơ tay nhấc chân đều gây ra sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Lúc này, tất cả mọi người đột nhiên mở to hai mắt, nhìn về phía người đàn ông trung niên này.
Chỉ có Cao Phong vẫn như trước, đưa lưng về phía người này, giống như tất cả mọi chuyện này đều không liên quan gì đến anh, lại càng giống như mặc dù người đàn ông trung niên này xuất hiện, cũng không khơi nổi một chút hứng thú nào của anh.
"Thầy! Thầy cứu em!"
Khoảnh khắc Thái nhìn thấy người đàn ông trung niên này, anh ta đang bị Cao Phong đạp dưới chân tức giận nói.
Mọi người đều sửng sốt, người này chính là thầy của Thái, Triệu Thiết Hào?
Không đợi mọi người suy nghĩ một phen thì đã thấy Đặng Hoàng Phi đột nhiên quay lại.
Đặng Hoàng Phi, Trương Quốc Bảo, và hàng chục thanh niên mà họ dẫn theo, tất cả đều đồng loạt xoay mặt lại đối mặt với người này, sau đó cúi đầu trực tiếp chín mươi độ.
"Anh Hào!"
Gần hai mươi người đồng loạt cúi đầu chào hỏi, lại phụ trợ thêm cho khí thế của người đàn ông trung niên này.
Từ lúc đó mọi người đã xác nhận được danh tính của người đàn ông trung niên này.
Người kế thừa của môn phái võ thuật chính thống ở thành phố Hà Nội, Triệu Thiết Hào.
Cái tên Thiết Hào này chỉ là biệt danh do người khác đặt cho anh ta, còn tên thật của anh ta thì không ai biết.
Nắm đấm sắt của anh ta nổi tiếng khắp nơi như sấm bên tai và thậm chí trước đó anh ta đã giành được giải nhất trong giải đấu quyền anh đai vô địch quyền anh thành phố Hà Nội.
Anh ta thi đấu mười trận thắng cả mười trận liên tiếp, không một đối thủ nào có thể đỡ được ba đấm của anh ta.
Người như vậy vượt xa phạm vi người thường, nhắc tới ai cũng kinh ngạc.
Ngay trong sân này cũng có rất nhiều người đã từng xem trận đấu quyền anh đó, họ đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của Triệu Thiết Hào.
Bây giờ Triệu Thiết Hào đã đến tận đây và chứng kiến học trò của mình đã bị phế bỏ cái chân phải chỉ e rằng vấn đề này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
"Chẳng trách Thái lợi hại như vậy, hóa ra thầy của anh ta chính là Triệu Thiết Hào!”
"Nếu như Cao Phong biết Thái là đệ tử của Triệu Thiết Hào, tôi sợ anh ấy nhất định không dám làm chuyện này với Thái?"
"Hiện tại nói mấy lời này đã muộn rồi, lần này, Cao Phong đã chọc phải một tổ ong vò vẽ rồi!”
Mọi người đang bàn tán xôn xao, tim Kim Tuyết Mai ngay lập tức vọt lên tới cổ họng rồi, đập loạn nhịp và căng thẳng tột độ.
Tên của Triệu Thiết Hào, ngay cả người trong giới kinh doanh là cô cũng đã nghe đến nó nhiều lần.
Một số người thậm chí còn nói rằng Triệu Thiết Hào là cao thủ số một ở thành phố Hà Nội và anh ta chính là một cao thủ võ thuật thực sự.
Bất kể Cao Phong có mạnh đến đâu nhưng đối mặt với loại cao thủ võ thuật này thì làm sao có thể lên tiếng được chứ, hơn nữa người kia còn là cao thủ số một thành phố Hà Nội này!
"Giám đốc Mai, ông xã của cô..." Người phụ nữ đi cùng lúc này cũng có chút căng thẳng.
Kim Tuyết Mai im lặng vài giây, sau đó nắm chặt bàn tay trắng nõn của mình, ánh mắt kiên định nói: “Tôi tin anh ấy!”
Cho dù trong lòng Kim Tuyết Mai có tin hay không, thì ngoài mặt cô cũng sẽ nói những lời để ủng hộ Cao Phong.
Ngay cả khi mọi người không tin vào Cao Phong, Kim Tuyết Mai, với tư cách là người phụ nữ của Cao Phong, phải tin anh!
Đối mặt với hành động chào mừng cung kính của bọn người Đặng Hoàng Phi, Triệu Thiết Hào cũng không nói lời nào, giày vải vẫn chậm rãi nện từng bước xuống đất, đi thẳng về phía Cao Phong.
Sau khi cách Cao Phong ba thước, Triệu Thiết Hào chậm rãi dừng lại, bình tĩnh nhìn bóng lưng Cao Phong.
"Cao Phong, mày đang tìm chết sao? Anh Hào đến rồi mà mày còn không chịu quay đầu lại" Đặng Hoàng Phi tức giận mắng một tiếng.
Thẳng đến lúc này Cao Phong thản nhiên quay người lại, thờ ơ nhìn Triệu Thiết Hào sau đó thờ ơ đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.
Lúc này, trên người Triệu Thiết Hào không còn chút khí thế nào cả, nhìn như người thường.
Nhưng con ngươi của Cao Phong khẽ co rút lại, người như Triệu Thiết Hào này mới là người có hơi thở nội liễm, mới chính là một cao thủ võ thuật chân chính!
Thực lực của anh ta rất mạnh. "Ai đã cho anh can đảm đả thương học của tôi?" Triệu Thiết Hào hơi nghiêng người và lặp lại câu nói một lần nữa.
"Nếu có thể dạy dỗ ra một người học trò như vậy, thì thầy của anh ta chắc cũng không ra gì rồi." Cao Phong bình tĩnh trả lời, khóe miệng có chút giễu cợt.
Câu nói này làm cho không ít người ở đây chấn động, lúc này rồi mà Cao Phong còn dám nói chuyện dõng dạc như vậy?
Anh nên nói chuyện đàng hoàng với Triệu Thiết Hào, đợi chút nữa cúi người xin lỗi, nói không chừng còn có thể tìm được một con đường sống trong chỗ chết!
Nhưng mà Cao Phong cũng không thèm đắn đo, vừa mở miệng mắng cả thầy trò Triệu Thiết Hào, còn chê chuyện này chưa đủ phiền phức hay sao?
Lúc này không ít người thở dài lắc đầu, lo lắng cho Cao Phong.
Triệu Thiết Hào mặt không biểu cảm, tâm trạng cũng không gợn sóng chút nào, cũng không vì lời nói của Cao Phong mà tức giận.
"Thầy của tao là cao thủ số một thành phố Hà Nội, mày dám nói thầy của tao không tốt sao?" Thái đang nằm trên mặt đất rống lên. "Có sức mạnh mà không có võ đức thì có cũng như không thôi." Cao Phong thản nhiên trả lời.
"Tôi Triệu Thiết Hào, đã tung hoành ở thành phố Hà Nội này hơn năm năm, nghiền nát cái gọi là người kế thừa chân chính của võ học từ mọi tầng lớp xã hội, và được tôn vinh là kẻ mạnh số một ở Giang Nam”
"Tôi tự hỏi bản thân mình không thẹn với danh tiếng này, nhưng tôi cũng không phải là người mà bất cứ ai cũng có thể khiêu khích."
"Anh là người đầu tiên dám nói những điều như vậy trước mặt tôi." Triệu Thiết Hào nhẹ giọng nói, với giọng điệu bình tĩnh vô tận. Tất cả mọi người đều bị sốc, ai cũng biết những gì Triệu Thiết Hào nói là sự thật, hoàn toàn không phóng đại. Nhưng mà Cao Phong khẽ lắc đầu, không có căng thẳng một chút nào.