RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3017

Ba giờ sáng, bốn giờ sáng, mãi tới năm giờ sáng, mặt đất bị bóng tối bao phủ dần dần trở nên sáng ngời, màu đen thối lui, nghênh đón ánh sáng sắp tiến tới. Bầu trời trước bình minh vẫn rất tối tăm, mà trên bầu trời Hà Nội đã có tiếng động cơ gầm rú vang lên. Có mấy cô quét rác buổi sáng nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên, không nhịn được trợn tròn mắt.

Chín chiếc máy bay trực thăng giống như chín con diều hâu bay vụt qua bầu trời thành phố Hà Nội, nhanh chóng bay đến phía bắc thành phố. Máy bay trực thăng bay rất thấp, gần như áp sát tầng thượng của các tòa nhà cao tầng. Tiếng gió cuộn lên theo cánh quạt cùng với tiếng động cơ ầm ĩ truyền vào tai mỗi người một cách rõ ràng. Một lần xuất hiện chín chiếc máy bay trực thăng ở Hà Nội chắc chắn sẽ gây chấn động rất lớn. Mọi người đều líu lưỡi kinh hãi, dừng lại công việc trong tay, ngửa đầu nhìn trời. Đối với một số người biết tình hình thực tế thì họ rõ ràng, Cao Phong đã trở lại.

Đúng thế, anh đã trở lại, trở về nghênh đón người yêu của anh!

“Bùm! Bùm!” Bỗng nhiên chính giữa thành phố Hà Nội, một viên pháo hoa khổng lồ bắn lên trời cao, pháo hoa rực rỡ nổ tung trên trăm mét, tỏa ra ánh sáng sáng ngời làm lóa mắt người xem. Quả pháo hoa đầu tiên phát nổ, tiếng nổ ầm ĩ như tiếng sấm vang vọng trên bầu trời Hà Nội.

Mà đó mới chỉ là bắt đầu. Ngay sau đó, chung quanh Hà Nội lại liên tiếp bắn lên vô số pháo hoa.

Pháo hoa đồng loạt bắn lên không trung như đã chuẩn bị từ lâu, đủ mọi màu sắc, rực rỡ lóa mắt, nổ tung không ngừng. Chưa đầy một phút, toàn bộ Hà Nội đã bị pháo hoa bao phủ. Bầu trời vốn còn tờ mờ tối được pháo hoa chiếu sáng, trông rất đẹp đẽ. Xem ra đám Long Chí Minh cả đêm không ngủ, đều chờ đợi Cao Phong đến đây. Họ nhịn lâu như vậy là vì chuẩn bị niềm vui bất ngờ vào thời khắc này, bây giờ không cần phải che giấu.

Càng ngày càng nhiều người Hà Nội mặc quần áo, bước ra khỏi nhà, hoặc đứng trên ban công, trên sân thượng ngắm cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, giống như đêm giao thừa, thậm chí tết nhất còn chưa náo nhiệt bằng lúc này. Bởi vì đã lâu lắm rồi Hà Nội không cho phép bắn pháo hoa.

Càng ngày càng nhiều người ra khỏi nhà, ra ngoài đường tụ tập một chỗ, cùng nhau nghênh đón bữa tiệc pháo hoa này.

“Chào mừng anh Phong trở về!”

“Chào mừng anh Phong trở về!”

Trong thoáng chốc, chung quanh Hà Nội bắt đầu có người lớn tiếng hò hét, vô số tiếng kêu vang lên tụ tập lại một chỗ, đinh tai nhức óc. Cao Phong ngồi trên máy bay dẫn đầu nhìn cảnh tượng bên dưới, trong lòng cũng vô cùng sục sôi. Đám Long Chí Minh làm tốt lắm.

Cao Phong hít sâu một hơi, sau đó chỉ huy mọi người điều khiển máy bay trực thăng liên tục vòng quanh bầu trời thành phố. Sau đó Cao Phong lấy di động gọi cho Kim Tuyết Mai. Mặc dù mới sáng ra đã quấy rầy giấc ngủ của Kim Tuyết Mai thì không được tốt lắm, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày đặc biệt. Lát nữa còn sẽ có thợ trang điểm tới trang điểm sơ qua cho Kim Tuyết Mai.

“Cô ấy là vợ của Cao Phong tôi đây, tôi cô ấy xinh đẹp gả đến nhà họ Cao. Tôi muốn cho mọi người biết vợ tôi xinh đẹp nhường nào!” Cao Phong vừa thì thào vừa gọi cho Kim Tuyết Mai.

“Tút… Tút… Tút… Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy, xin quý khách vui lòng gọi lại vào lần sau.”

Sau tiếng đổ chuông, không ai nghe máy.

“Ngủ say đến thế sao?” Cao Phong buồn cười, tiếp tục gọi điện thoại, trong lòng thầm nghĩ thai phụ đúng là rất ham ngủ, bên ngoài ầm ĩ như vậy mà vẫn không thể đánh thức Kim Tuyết Mai. Bây giờ toàn bộ thành phố đều tràn ngập pháo hoa cùng tiếng nổ đinh tai nhức óc, có lẽ đã đánh thức cư dân của cả thành phố này.

“Tút… Tút… Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy…”

Lần này vẫn không ai bắt máy. Nụ cười trên môi Cao Phong dần dần đọng lại.

“Không thể nào, Tuyết Mai không ngủ say đến thế…” Cao Phong đặt điện thoại xuống, nhíu mày nhìn về phía núi Bồng Thiên. Anh vốn định cho Kim Tuyết Mai đứng trên sân thượng biệt thự tận mắt nhìn mình xuất hiện, nhưng bây giờ lại không thể liên lạc được.

“Anh Phong, có chuyện gì vậy?” Phi công hỏi.

“Bay thẳng tới núi Bồng Thiên đi!” Cao Phong trầm ngâm một lát rồi ra lệnh. Trong lòng Cao Phong bỗng hơi bồn chồn, cảm xúc mong chờ trong suốt chặn đường bỗng dưng bị chặn ngang.

“Vâng!” Phi công bắt đầu điều khiển máy bay trực thăng bay về phía núi Bồng Thiên.

Trong thành phố, pháo hoa vẫn liên tục bay lên. Thấy máy bay trực thăng của Cao Phong bắt đầu dần dần hạ cánh, rất nhiều người cũng đi theo máy bay tụ tập đến gần núi Bồng Thiên. Bên ngoài ngoại ô cách Hà Nội còn có mười mấy cây số, có thể thấy đoàn xe của đám Long Tuấn Hạo đăng trên đường tăng tốc chạy tới.

Bầu trời dần dần sáng lên. Mặt trời đã bắt đầu ló dạng ở đằng đông.

Chín chiếc máy bay đồng thời hạ cánh dưới chân núi Bồng Thiên, Cao Phong nhìn chằm chằm biệt thự trên đỉnh núi. Anh rất mong chờ người khiến anh ngày nhớ đêm mong bỗng nhiên xuất hiện ở nơi đó, mặc đồ ngủ của bà bầu mỉm cười ngọt ngào nhìn anh. Nhưng không có. Không hiểu sao nhịp tim Cao Phong bỗng đập nhanh hơn. Cao Phong hít sâu một hơi, mở cửa khoang máy bay muốn bước xuống.

“Anh Phong, hoa.” Một binh sĩ Phong Hạo lập tức đưa cho anh một bó hoa hồng đỏ rực. Không hiểu sao Cao Phong lại cảm thấy khó chịu, đang định nhận lấy thì bỗng liếc thấy mấy người nằm dưới chân núi. Trái tim Cao Phong chợt siết chặt, trừng mắt nhìn xuống bên dưới.

Lúc này trời đã dần sáng, thế nên tầm nhìn không còn bị cản trở.

“Xong… Xảy ra chuyện rồi!” Cao Phong bỗng trợn tròn mắt, sau đó ném hoa hồng xông ra bên ngoài.

“Anh Phong! Anh Phong!” Các binh sĩ Phong Hạo trên chín chiếc máy bay cũng phát hiện điều khác thường, lớn tiếng kêu lên!

Cao Phong điên cuồng chạy đến trước mắt đám người ngất xỉu, liên tục kêu gọi. Mười chiến sĩ áo đen chính là những người phụ trách bảo vệ núi Bồng Thiên.

“Người anh em! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?!”

Cao Phong mở to mắt, quỳ xuống mặt đất kéo một chiến sĩ áo đen rống lên. Bộ âu phục đắt tiền đã bị dính bụi bẩn, nhưng Cao Phong lại không quan tâm.

“Xong! Hỏng rồi!” Một binh sĩ Phong Hạo thấy cảnh này, lập tức gọi điện thoại cho đám Long Tuấn Hạo.

“Anh Hạo, đã xảy ra chuyện rồi! Núi Bồng Thiên gặp nguy hiểm…” Các binh sĩ Phong Hạo vừa chạy vừa báo cáo cho Long Tuấn Hạo.

“Mẹ kiếp! Bây giờ không phải là lúc đùa giỡn! Hôm nay là ngày vui của anh Phong, thằng nào dám nói gở, tao xé nát miệng nó!” Long Tuấn Hạo chửi ầm lên.

“Anh Hạo, là thật, các anh em bảo vệ núi Bồng Thiên đều ngã xuống… Bây giờ anh Phong đang kêu họ, các anh mau lên!” Binh sĩ Phong Hạo sốt ruột nói năng loạn xạ.

Nghe đến đây, Long Tuấn Hạo lâm vào trầm mặc.

“Mẹ kiếp! Tăng hết tốc độ cho tao! Tao muốn tới núi Bồng Thiên trong vòng ba phút!” Long Tuấn Hạo im lặng một lát rồi hít sâu, sau đó cầm bộ đàm ra lệnh. Đội ngũ mấy ngàn chiếc siêu xe lập tức điên cuồng đạp chân ga hết cỡ, lao ra ngoài.

Cùng lúc đó, đám Long Chí Minh cũng lần lượt chạy tới núi Bồng Thiên.

“Tôi lên núi, các cậu canh chừng họ.” Cao Phong không thể đánh thức mấy người nằm trên mặt đất. Anh đứng dậy, điên cuồng chạy lên núi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi