RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3021

Thậm chí nếu không có hy vọng gì, nhưng những điều này, Cao Phong cũng không thể không làm.

“Vâng!” Long Tuấn Hạo đích thân trả lời, ngay lập tức phân phó mọi chuyện xuống cho cấp dưới.

Cao Phong vẫn đứng đó, cố gắng làm cho cơn thịnh nộ của mình lắng xuống, duy trì lí trí cuối cùng để sự phân tích tình hình lúc này.

Trên người mặc bộ đồ rằn ri với vũ khí chuyên nghiệp như vậy.

Đó chắc chắn không phải là thứ mà cá nhân có thể sở hữu.

Vậy thì chắc chắn là từ phía quân đội bên trên rồi.

Vì vậy, Cao Phong lúc này cũng có phỏng đoán, nhưng lại không dám chắc chắn.

Nhưng điều mà Cao Phong có thể chắc chắn là cho dù hắn là ai, anh đều sẽ giết hết tất cả.

Có phải anh đã quá khiêm tốn rồi, để cho đám người nọ không đủ sợ như vậy?

“Nếu như, bắt buộc phải làm cho hai tay tôi nhuốm đầy máu tươi… mới có thể làm cho bọn chúng sợ hãi.”

“Vậy thì tôi sẵn sàng.”

Trong lòng Cao Phong vang lên câu nói, đôi mắt càng thêm sự kiên định.

Theo lệnh đưa xuống, mọi người đều rời khỏi hiện trường và bắt đầu hành động theo sự sắp xếp của Cao Phong.

Còn Cao Phong vẫn ngồi ở Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, chờ các tốp người về báo cáo lại tin tức.

“Anh Phong, các anh em bảo vệ ở cửa núi Bồng Thiên đã tỉnh dậy rồi.”

Phía sau Long Tuấn Hạo đem theo một vài người vào, bước đến trước mặt của Cao Phong.

“Roạt!”

“Anh Phong, anh giết chúng em đi, chúng em đã không bảo vệ tốt cho chị dâu Tuyết Mai!”

Mấy người đàn ông cũng đau buồn không dứt, cảm thấy hổ thẹn với anh Phong.

Kim Tuyết Mai đối với anh Phong mà nói, quan trọng như thế nào đã không cần nói cũng rõ ràng rồi.

Còn Cao Phong có thể để cho họ đến đây bảo vệ Kim Tuyết Mai, là bằng chứng cho thấy, Cao Phong hoàn toàn tin tưởng bọn họ.

Nhưng bọn họ lúc này đã cho Cao Phong một kết quả như vậy.

Cảm giác đó, làm cho bọn họ sống không bằng chết.

“Đứng dậy hết đi, nói lại toàn bộ sự việc cho tôi nghe.”

Cao Phong nhẹ nhàng vẫy tay, biểu thị cho tất cả mọi người đứng dậy.

Đối diện với một những quân lính đông đảo, lại còn là những thành viên được huấn luyện bài bản trong quân đội, những người này, chắc chắn không phải ai cũng có thể chống lại được.

Cho dù là khác biệt về vũ khí hay về tố chất chiến đấu cũng không phải chuyện ngày một ngày hai có thể bồi dưỡng được.

“Đối phương chắc chắn là người của quân đội, tất cả đều mặc trên người quân trang.”

“Trong tay họ cầm một cây kim châm gây mê, tất cả chúng em đều không chịu bất cứ tổn thương nào, nhưng chúng em đều bị đánh cho bất tỉnh.”

“Đúng rồi, bọn họ còn có pháo sáng và hơi cay, những thứ này cũng chỉ có trong quân đội mới có.”

Người thanh niên mặc đồ đen không dám giấu giếm gì… đang cố gắng nhớ lại tất cả sự việc lúc đó.

“Còn gì nữa không?”

“Bất cứ một chi tiết nhỏ nào, cũng có thể là một đầu mối.” Long Tuấn Hạo gợi ý một câu.

Cậu thanh niên mặc đồ đen lại suy nghĩ thêm một chút, sao đó đôi mắt đột nhiên nhìn chằm chằm mở to ra và nói: “Có rồi!”

“Trước khi họ đến, có một người người say xỉn ở dưới núi bị đụng xe và la hét um sùm ở đằng kia.”

“Người của chúng ta đã đến đó để hòa giải, em nghĩ đó là lúc họ đánh lạc hướng chúng ta để thâm nhập vào khu dân cư.”

“Người say rượu đó, chắc là người của đối phương.” Giọng nói của thanh niên mặc đồ đen trầm xuống.

“Biển số xe là bao nhiêu? Giọng nói là người ở đâu?” Cao Phong trầm giọng hỏi.

“Biển số xe em không có rõ ràng, nhưng chỉ biết là mấy chiếc xe tải, biển số xe là đầu của thành phố Hà Nội.”

“Hơn nữa, bọn họ đều là dân thành phố Hà Nội, giọng của họ là tiếng của dân bản địa.”

Một thanh niên mặc đồ đen khác, ngay lập tức tiếp tục nói.

Lúc đó, anh ta chính là người cùng nói chuyện với những người say kia.

Cao Phong nghe đến đây, ra hiệu bằng ánh mắt với Long Tuấn Hạo.

Long Tuấn Hạo ngay lập tức lấy ra điện thoại di động và đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi