Chương 3027
Cao Phong đằng này cũng tìm thấy số của Diệp Thiên Long rồi trực tiếp bấm gọi cho ông ta.
“Này, Cao Phong? Thế nào rồi? Cứu được Tuyết Mai chưa? Tôi chuẩn bị hàng động rồi đấy.” Giọng điệu Diệp Thiên Long đầy hưng phấn.
“Diệp Thiên Long, thủ đoạn hay đấy.” Cao Phong nhàn nhạt nói.
“Cái gì? Cậu gọi tôi là gì?”
Cao Phong trực tiếp gọi thẳng họ tên ông ta, khiến ông ta ngẩn ra một lúc.
“Ông nhất thiết phải lãng phí cả một ngày chỉ là vì muốn dành cho Cao Phong tôi bất ngờ lớn thế này thôi sao?”
Cao Phong trầm giọng, ánh mắt trở nên điên cuồng, mơ hồ như Diệp Thiên Long ở đầu bên kia điện thoại cũng là kẻ thù của anh.
“Tên nhóc cậu rốt cuộc muốn nói gì? Cậu điên rồi à?” Diệp Thiên Long nhíu nhíu mày.
Cao Phong chậm rãi thở ra một hơi, nhàn nhạt nói: “Tôi muốn vào Thủ Đô.”
“Cho dù là ai, ai muốn ngăn, tôi sẽ giết người đó.”
“Nhà họ Phạm ngăn, tôi giết cả nhà họ Phạm! Nhà họ Diệp ngăn, tôi diệt cả nhà họ Diệp!”
“Nếu thủ đo ngăn cản, tôi tàn sát cả Thủ Đô!”
Lời vừa nói ra xong Cao Phong trực tiếp cúp điện thoại, còn thuận tay tắt nguồn máy.
Bắt đầu từ bây giờ, Anh không cần tiếp điện thoại của bất cứ ai nữa, cũng không cần nghe ai khuyên giải nữa.
“Tôi đã qua cái thời tuổi trẻ bồng bột, tôi cũng không biết cái gì gọi là người thắng làm vua.”
“Tôi chỉ biết rằng, nợ máu, thì trả bằng máu!”
Áo khoác màu đen bay phấp phới, cả người tắm máu, thân người giống như một cây súng đứng ở trên núi.
Thủ Đô ngày hôm nay, đã định sẵn sẽ bị giết đến trời đất đảo lộn!
Nghe đoạn đối thoại của Cao Phong và Diệp Thiên Long, Long Tuấn Hạo như muốn nói điều gì đó.
Nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra.
Anh ta hiểu rõ, trong đầu Cao Phong lúc này, căn bàn không tồn tại cái gì mà lí trí hay trầm ổn nữa rồi.
Anh rất có thể là đã điên rồi!
Rất có khả năng ngoại trừ Kim Tuyết Mai, những người khác trong mắt anh đều là kẻ thù.
Bất kể là chuyện gì có khả năng liên quan đến Kim Tuyết Mai, đều bị anh ghi hận trong lòng, hơn nữa sẽ tính sổ từng cái một.
Nói là cha mẹ cũng không nhận khả năng có chút quá mức, nhưng Cao Phong lúc này, tuyệt đối đừng cùng anh nói gì mà lý trí.
Long Tuấn Hạo tuy rằng không có trải qua bao nhiêu tình cảm, nhưng anh ta có thể cảm nhận được tâm tình của loại tình cảm chân thành này, chính là không màng tất cả mọi thứ.
Em là vướng bận ở trong lòng anh, ai dám động đến em, anh giết cả thế giới!
Ngoài em ra, những người khác trong mắt anh, đều là kẻ thù.
Vì em, anh nguyện khắp nơi đều là kẻ thù, có hề gì?
“Anh Phong, cho dù có chuyện gì, các anh em sẽ luôn sát cánh bên anh.”
Long Tuấn Hạo đứng bên cạnh Cao Phong, thì thầm với giọng điệu nghiêm túc.
“Soạt!”
Gió núi đánh tới, tiếng gió rít như trống đánh.
Trong tiếng rít gào, Cao Phong lạnh lùng đứng khoanh tay.
Chiếc áo gió làm bằng da, giống như một bộ giáp đen, đung đưa liên tục trước cơn gió mạnh.
“Hai mươi phút sau, tất cả xuất phát.”
Lời nói của Cao Phong cứ như mệnh lệnh sắt thép của bậc vương giả.
Một lời lệnh xuống, đoàn người lập tức hành động.
Hai mươi phút qua đi, dưới núi Bồng Thiên, đã đậu đầy xe ở đó.
Có những binh sĩ Phong Hạo, có các thành viên của khối tập đoàn Đế Phong, còn có vô số tay chân của Cao Phong.
Tất cả thành viên tụ tập một chỗ đợi lệnh.
Chỉ chờ Cao Phong hạ lệnh xuống một tiếng.
Cao Phong chậm bước xuống núi, Long Tuấn Hạo bước theo sát anh.
“Tất cả mọi người lên xe, xuất phát đi Thủ Đô!”