RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3030

Cao Phong dần dần nắm chặt nắm đấm, trong ánh mắt toát ra sát khí vô cùng lớn.

Chữ trên thế giới này có hàng vạn hàng nghìn chữ, riêng chỉ có chữ “Tình” là tổn thương người nhất.

Người chính là có tình cảm, có cảm xúc và ham muốn, có tình yêu, tình bạn, tình thân, mới có thể vượt lên tất cả mọi thứ, được gọi là “người”

Chiều sâu của tình yêu, vết cắt của tình yêu.

Yêu điên cuồng là lẽ đương nhiên.

Hôm nay Cao Phong vì sao không thể tình yêu trong lòng mà bất chấp tất cả?

Anh có thể vì cô mà giết hết tất cả!

Chỉ ước rằng, cô có thể bình an.

Cùng lúc đó.

Biệt thự nhà họ Diệp ở Thủ Đô.

Trong phòng của Diệp Thiên Long.

Sau khi bị Cao Phong ngắt điện thoại một cách dứt khoát, đã khiến cho Diệp Thiên Long đơ người.

“Điều này…”

Trong lúc này trong tay của Diệp Thiên Long đang cầm một chiếc điện thoại, tay còn lại thì cầm áo rằn ri, với biểu cảm kinh ngạc.

“Trung tướng Long, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trọng Dương Bình cảm thấy được có chút không bình thường liền hỏi.

“Cao Phong…gọi tôi là Diệp Thiên Long…cậu ấy gọi thẳng họ và tên tôi.”

Diệp Thiên Long lẩm bẩm một mình, trong đầu hỗn loạn.

“Cái gì?” Trọng Dương Bình mở tròn con mắt.

Cao Phong đang bị…điên rồi sao?

Nhưng mà, theo sự hiểu biết của ông ta với Cao Phong, chuyện như vậy, Cao Phong tuyệt đối không làm được.

Có thể khiến cho Cao Phong mất đi lý trí như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì lớn rồi!

“Trung tướng Long, ông đừng vội, Cao Phong chắc chắn đã gặp phải chuyện gì rồi.”

“Chuyện này có hiểu nhầm.” Trọng Dương Bình ngay lập tức khuyên.

“Tôi biết rồi.”

Diệp Thiên Long gật gật đầu, ông ta chắc chắn không giận.

Tuy ông ta chưa thể hiểu thấu được Cao Phong, nhưng tính cách cẩn thận của Cao Phong, ông ta vẫn hiểu.

Nếu không phải gặp phải chuyện gì tày trời, tuyệt đối không làm như vậy.

Diệp Thiên Long do dự một chút, gọi điện lại lần nữa cho Cao Phong.

“Xin lỗi, cuộc gọi của quý khách hiện đang không liên lạc được, xin vui lòng thử lại sau.”

Liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại đều truyền đến âm báo tắt nguồn.

“Thành phố Hà Nội! Trong thành phố Hà Nội đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Diệp Thiên Long đột nhiên phản ứng ra, sau đó quay đầu hỏi.

Trọng Dương Bình ngay lập tức quay người đi ra ngoài, chưa đến hai phút đã quay trở lại.

“Trung tướng Long, Thành phố Hà Nội đã mất kết nối rồi…”

“Dường như tất cả mọi người đã bay hơi trong không khí, và không có liên lạc nào cả.”

“Tôi nghĩ Cao Phong có thể sẽ làm chuyện gì không thể cứu vãn!”

Lúc này nhịp tim của Trọng Dương Bình tăng nhanh, và đôi mắt của ông ta đã mở to hết cỡ.

Ngay cả được sắp xếp bí mật cũng bị một tay bóp chết.

Ở thành phố Hà Nội, ai có khả năng này?

Nghiền nát một thành phố bằng một tay.

Hoàn toàn phong tỏa thành phố, phong tỏa tất cả ngõ ngách, ai làm được?

Đáp án, không nói cũng hiểu.

Diệp Thiên Long cùng Trọng Dương Bình nhìn nhau chằm chằm mười mấy giây, sau đó liền quăng chiếc áo khoác, quay người đi ra.

Trọng Dương Bình vội vã nghiêng người, đợi Diệp Thiên Long đi ra, mới lại lần nữa đuổi theo.

Diệp Thiên Long bước chân càng ngày càng nhanh, trực tiếp xông đến sân sau nhà họ Diệp.

“Ông cụ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi