Chương 3035
Ông cụ Diệp nghe vậy nhịn không được cau mày.
Tào Lập Tin là trợ lý cho Phạm An Quốc, ông cụ Diệp đã cảnh cáo ông ta, có một số việc không hề muốn lún sâu vào.
Hiện tại xem ra cái tên này cũng không thành thật chút nào?
“Nhà họ Phạm đấy đi đối phó với Cao Phong rồi sao?”
Ông cụ Diệp vừa nói xong câu này thì lại lắc đầu ngay, nói tiếp: “Không đâu! Nhà họ Phạm sẽ không ngu như vậy.”
“Bây giờ Cao Phong có sự giúp đỡ của Thiên Long, đạt được vị trí cao nhất ở thành phố Đà Nẵng, trong tay còn giữ được tới mấy thành phố.”
“Những thế lực này nếu tụ chung lại một chỗ thì cho dù có là nhà họ Phạm ở Thủ Đô cũng không dám nhảy nhót tùy tiện trước mặt Cao Phong.”
“Cho nên, nếu không có làm cái gì thì đừng đến trêu chọc Cao Phong nổi giận.”
Ông cụ Diệp nhẹ nhàng vuốt râu vừa nhỏ giọng phân tích.
“Ông chủ, ngài cảm thấy có phải là nhà họ Đặng không?” Vũ Siêu dừng một chút rồi hỏi.
“Nhà họ Đặng…” Ông cụ Diệp híp mắt lại, sau đó hỏi: “Mấy ngày nay nhà họ Đặng có động tác gì không?”
“Không có! Vẫn duy trì tác phong như trước đó, dường như là chưa từng lộ ra mặt ra.” Vũ Siêu lắc đầu.
Ông cụ Diệp nghe vậy cũng than nhẹ một tiếng.
Ba gia tộc lớn ở Thủ Đô, nhà họ Diệp là mạnh nhất, thứ hai là nhà họ Đặng và nhà họ Phạm đứng thứ ba.
Nhưng gia tộc mạnh thứ hai ở nhà họ Đặng lại vẫn luôn khiêm tốn từ hơn hai mươi năm trước, dường như họ muốn lui khỏi những tranh giành của thế gian.
Không lộ liễu, không kẻ hở dường như ở Thủ Đô không hề có thế lực nào như nhà họ Đặng.
Thủ Đô có rất nhiều người, thậm chí nghe nói tới cả bốn gia tộc lớn bên trong có cả Gia Cát, nhưng họ dường như không hề biết tới nhà họ Đặng.
Cái này cũng bởi vì nhà họ Đặng khiêm tốn quá mức.
“Mặc dù nhà họ Diệp của chúng ta mạnh nhất nhưng chuyện này, đúng là nhà họ Diệp có lỗi với nhà họ Đặng.”
“Ông cụ Đặng vẫn luôn oán hận tôi nhiều năm nay, tôi đều biết.” Ông cụ Diệp nghĩ tới chuyện cũ thì nhịn không được cau mày.
Vũ Siêu cũng không nói tiếp câu này, có một số việc ông ta chỉ cần nghe, sau đó quên mất là tốt nhất.
Cho nên sau khi ông cụ Diệp nói xong thì trong phòng lập tức rơi vào im lặng.
“Ông chủ, nếu không có chuyện gì khác tôi xin ra ngoài hỏi thăm một chút nhé?” Sau một hồi, Vũ Siêu chủ động mở miệng hỏi.
Ông cụ Diệp từ từ giơ tay lên khoát khoát nói: “Được rồi, không cần thiết nữa.”
“Chỉ là một chuyện nhỏ thì cũng không cần để ý như vậy.”
Cho tới bây giờ, ông cụ Diệp vẫn không tin, Cao Phong có thể dẫn người tới quậy phá Thủ Đô.
Cái này tuyệt đối không phải là chuyện mà người bình thường sẽ làm.
“Chỉ là Cao Phong, từ đầu tới cuối, tôi không hề xem trọng cậu ta.”
“Chỉ với sức của cậu ta cũng không có tư cách làm con… của nhà họ Diệp tôi, haha…”
Trên mặt của ông cụ Diệp chứa sự ngạo mạn ngông cuồng, nhắc tới Cao Phong thì giọng điệu của ông ta cũng vô cùng tùy ý.
Dường như ở trước mặt ông ta, chút thành tựu này của Cao Phong không được tính là cao.
Cho dù là Cao Phong trèo lên được thành nhà họ Lâm ở Hà Nội hay lấy được thành phố Đà Nẵng thì ở trong mắt ông cụ Diệp, anh mãi mãi chỉ là một kẻ quê mùa.
Nhà họ Diệp của ông ta mãi mãi là tồn tại mà Cao Phong phải ngước nhìn.
“Ông chủ, ý tứ của ngài hình như là muốn nói Cao Phong sẽ dẫn người tới.”
“Cho nên chúng ta có muốn…” Vũ Siêu nhẹ giọng đề nghị.
“Ông cảm thấy, Thiên Long hội sẽ ra tay giúp đỡ chứ?” Ông cụ Diệp nhắm mắt lại hỏi.
“Có lẽ sẽ giúp.” Vũ Siêu trầm giọng trả lời.
Diệp Thiên Long tốt với Cao Phong ra sao thì họ đều thấy rất rõ.
“Nếu lần này Thiên Long còn giúp cậu ta, vậy cái tên Cao Phong này coi như chắc chắn thành một trò cười rồi.”
Ông cụ hừ lạnh một tiếng, cả khuôn mặt đều là vẻ khinh thường.
Diệp Thiên Long đã nói cho ông cụ Diệp, cho dù không có nhà họ Diệp giúp đỡ thì Cao Phong cũng có thể tự mình thực hiện.