RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Tuy nhiên, không ai có thể nghĩ được sự tự tin của Cao Phong đến từ đâu.

Phải biết rằng, trong hai lần đối đầu đầu tiên, Cao Phong luôn nằm ở thế yếu! Hai cú đấm liên tiếp, Cao Phong đều bị Triệu Thiết Hào chèn ép!

Lúc này, Triệu Thiết Hào thậm chí còn dùng đến chiêu thức gia truyền của mình, Cao Phong làm sao có thể chống lại được? Sự tự tin của anh đến từ đâu?

Ánh mắt Cao Phong thờ ơ, nhưng trong lòng lại than nhẹ một tiếng.

"Ông nội, lúc đầu ông đã nói rằng người thường có quy tắc của người thường, mà võ sư cũng có có đạo đức của võ sư, lấy lý ngăn chiến thì mới gọi là võ đức."

"Nhưng ông không biết, có đôi khi phải lấy chiến mới có thể ngăn chiến được."

Ngừng chiến bằng cách chiến đấu, Cao Phong trong lòng đã có quyết định.

"A!"

"A!"

Triệu Thiết Hào hét lên hai lần liên tiếp, mà bước thứ tư và bước thứ năm cũng đã hoàn thành, tiếng hét của anh ta đã làm tăng tinh thần chiến đấu lên.

Hai tiếng hét làm chấn động cả câu lạc bộ thể hình, khí thế của Triệu Thiết Hào cũng đang tăng dần đều, giống như một cao thủ võ thuật thực thụ.

"Răng rắc!"

Lúc này, những đốt ngón tay của Triệu Thiết Hào văng lên tiếng giòn tan, giống như tiếng gõ ống tre.

Đôi nắm tay đồng sắt còn khiến người ta sợ hãi hơn.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, lúc trước Triệu Thiết Hào dùng những cú đấm năm bước này để danh trấn vùng Đông Bắc, quả nhiên không phải lời đồn thổi.

Bây giờ khi tận mắt chứng kiến, ai cũng không khỏi khiếp sợ.

Đặc biệt là Kim Tuyết Mai, vô cùng lo lắng về tình hình của Cao Phong lúc này, trong lòng lại còn sợ hãi.

"Anh Hào! Giết anh ta đi!” Đặng Hoàng Phi phấn khích kêu lên.

"Thầy, báo thù cho em!” Vẻ mặt của Thái dữ tợn hét lên.

Ánh mắt của Triệu Thiết Hào lạnh lẽo, khí thể chết người tầng tầng lớp lớp tuôn ra, ngay sau đó trong đột nhiên tràn ngập cơ thể, nhanh như điện chụp lên người Cao Phong.

Tốc độ nhanh đến nổi khiến người khác líu lưỡi, cú đấm năm bước này không chỉ tăng sức mạnh của Triệu Thiết Hào, mà còn tăng tốc độ của anh ta lên gấp hai lần.

Cao Phong khẽ cau mày, thân hình nghiêng sang một bên khó khăn lắm mới có thể tránh đi chiêu công kích này của Triệu Thiết Hào.

"Bùm!"

Mọi người nhìn theo chăm chú, Triệu Thiết Hào tung một cú đấm vào thanh xà ngang bên cạnh.

Bằng một cú đấm mạnh mẽ này, anh ta đã trực tiếp đập mạnh vào thanh xà ngang dày cộp bằng cổ tay và khiến nó uốn cong ngay tại chỗ.

Chỉ dùng một cú đấm đã có thể khiến một ống thép to bằng cổ tay uốn cong, chuyện này khủng khiếp như thế nào?

Mọi người đột nhiên mở to mắt, sững sờ nhìn về phía này.

Nếu như Cao Phong không trốn, chẳng phải sẽ bị Triệu Thiết Hào giết chết sao?

Thấy Cao Phong né tránh cú đấm của mình, Triệu Thiết Hào cười lạnh, không do dự quay lại rồi lại lao vào Cao Phong một lần nữa.

Đối mặt với khí thế cường đại của Triệu Thiết Hào, Cao Phong dường như hoàn toàn không thể chống đỡ, phải liên tục né tránh phòng thủ.

Trong mắt mọi người, bọn họ cảm thấy Cao Phong không mạnh bằng Triệu Thiết Hào, cho nên chỉ có thể tiếp tục né tránh.

"Anh cũng chỉ biết trốn đi thôi sao?" Triệu Thiết Hào chợt quát một tiếng, sau đó tung một cú đấm thẳng, bổ về phía Cao Phong.

Cú đấm này tung ra giống như một viên đạn đại bác ra khỏi nòng súng, ẩn chứa sức mạnh hủy diệt vạn vật, trực tiếp hướng vào mặt của Cao Phong.

Mà lúc này Cao Phong cũng đã lùi lại rất nhiều bước, phía sau lưng chính là bức tường, muốn tránh cũng không trách được.

Nhìn nắm đấm màu đồng to như bao cát đang nhắm thẳng vào cái trán của Cao Phong, trong lòng mọi người đều cảm thấy phức tạp.

Tôi e rằng nếu cú đấm này được tung ra, một phần thắng sẽ được phân định giữa hai người.

Có lẽ cú đấm này tung ra thì hai người đã phân thắng bại.

Cao Phong có thể sống sót thì cũng là một chuyện may mắn.

"Cao Phong!"

Kim Tuyết Mai không thể nhịn được nữa, kêu lên, và thậm chí chạy thẳng về phía anh.

"Chị Tuyết Mai!”

Khúc Đại Minh nhớ mệnh lệnh của Cao Phong thì làm sao có thể để Kim Tuyết Mai chạy qua đó được chứ.

Lỡ như Kim Tuyết Mai chạy qua đó rồi lại bị thương, thì Cao Phong nhất định sẽ rất tức giận!

Khúc Đại Minh hô lên một tiếng và nhanh chóng giữ chặt cánh tay của Kim Tuyết Mai, sau đó nhanh chóng gọi hai nhân viên nữ để ngăn cô lại không cho cô đi qua.

"Buông tôi ra! Buông tôi ra, anh ấy là chồng tôi! Anh ấy là chồng tôi!" Kim Tuyết Mai đau đến xé lòng, nỗi lo lắng của cho Cao Phong đã lên đến cực hạn.

Cao Phong vốn đang tập trung để nghênh đón đối phương, nghe được những lời này của Kim Tuyết Mai thì nội tâm đột nhiên chấn động, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn về phía Kim Tuyết Mai.

Ba năm.

Đây là lần đầu tiên Kim Tuyết Mai nói rằng Cao Phong là chồng của cô ấy!

Hơn nữa, lại ở trước mặt nhiều người như vậy.

Ngay lúc Cao Phong đang phân tâm, nắm đấm thép của Triệu Thiết Hào đã oanh tạc lại đây.

"Tuyết Mai, em yên tâm đi."

Cao Phong quát lên, đột ngột xoay đầu để tránh cú đấm.

"Bùm!"

Cú đấm mạnh mẽ của Triệu Thiết Hào đánh sượt qua vành tai của Cao Phong, hung hăng nện trên tường.

Toàn bộ bức tường đều bị rung chuyển bởi cú đấm của Triệu Thiết Hào.

Những viên gạch dính vào tường bị cú đấm của Triệu Thiết Hào nổ thành vô số mảnh vỡ, nhưng lòng bàn tay của anh ta vẫn bình an vô sự.

“Cao Phong! Võ thuật của anh đâu, anh cũng chỉ biết trốn thôi sao?"

"Ngay cả võ thuật còn không có, còn dám trước mặt tôi nói võ đức, anh nói cho tôi nghe xem võ đức là cái gì?"

Triệu Thiết Hào nghiến răng, lại tung thêm một cú đấm về phía Cao Phong.

“Vậy thì hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết, thế nào là võ đức!”

Lúc này khí thế trên người Cao Phong hiện ra, sau khi nghe Kim Tuyết Mai kêu anh là "chồng" thì nó lại càng thêm mênh mông vô tận.

Lần này, Cao Phong không có né tránh, chẳng những không lùi bước nửa bước, ngược lại dùng quả đấm xông lên.

"Bup!"

Cao Phong đột nhiên vươn tay chưởng, bàn tay nhanh như điện nghênh đón nắm đấm của Triệu Thiết Hào.

Mặt nắm đấm của Triệu Thiết Hào đập vào lòng bàn tay của Cao Phong một cách dữ dội.

Lúc này trên mặt Triệu Thiết Hào lộ ra vẻ hung tợn, vậy mà Cao Phong cũng dám cùng mình cứng đối cứng sao?

Tuyệt học cú đấm năm bước độc nhất vô nhị của nhà họ Triệu nổi tiếng với sức mạnh và sự cứng cỏi, có thể nói là bất khả chiến bại.

Chỉ bằng một cú đấm đã có thể dễ dàng uốn cong thanh xà đơn, huống chi là bàn tay này của Cao Phong?

Trong lòng Triệu Thiết Hào cười lạnh, trước hết đấm vào bàn tay của Cao Phong khiến anh nứt xương, đứt gân, phế bỏ tay anh rồi lại nói tiếp.

"Bộp!"

Cú đấm của Triệu Thiết Hào, mang theo sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, hung hăng đánh vào lòng bàn tay của Cao Phong.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm, trong lòng thầm nghĩ lần này Cao Phong đã tính sai rồi.

Dùng cứng đối cứng với Triệu Thiết Hào thì chẳng khác nào tự đi tìm con đường chết.

Nhưng trong một giây tiếp theo, mắt Triệu Thiết Hào đột nhiên mở to, mắt hiện lên vẻ khó tin.

Chỉ thấy lúc này nắm tay phải của anh ta bị Cao Phong gắt gao kẹp chặt làm anh ta không cách nào nhúc nhích.

Vốn muốn dùng một đấm này để phế đi bàn tay của Cao Phong, nhưng lúc này xem ra Cao Phong cũng không có bị ảnh hưởng gì cả.

Ngược lại là nắm đấm của anh ta như thể ai đó đã đột ngột nhấn nút tạm dừng, không thể cử động được nữa.

"Không thể nào!"

Theo bản năng Triệu Thiết Hào hô lên. Làm thế nào mà thực lực của Cao Phong lại có thể mạnh đến vậy?

"Nói cho tôi biết, anh học võ nào?"

Nhưng ngay sau đó, Cao Phong quát lớn một tiếng, trực tiếp trấn áp giọng nói của Triệu Thiết Hào.

"Cái gì, cái gì võ thuật.."

Triệu Thiết Hào bị tiếng quát này của Cao Phong làm cho chấn kinh không khỏi sửng sốt.

Nhưng Cao Phong không cho anh ta thời gian tự hỏi, nắm lấy bàn tay của Triệu Thiết Hào Nhiên kéo ra.

Cơ thể của Triệu Thiết Hào ngay lập tức mất thăng bằng, anh ta lập tức tiến sát vào Cao Phong.

Cao Phong đã sớm chuẩn bị sẵn một cú đấm, trong nháy mắt tung ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi