Chương 3052
Trái tim nhà họ Phạm bỗng thắt lại.
Trước khi họ đứng dậy để hít sâu một hơi, tim họ lại đập loạn xạ.
Bầu không khí xung quanh lập tức ngưng trệ.
Bỗng nhìn thấy mười mấy người phía sau Long Tuấn Hạo, một tay túm lấy một người đàn ông trung niên, đi về phía bên này như thể thắng trận.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên mà Long Tuấn Hạo dẫn đến, Cao Phong không khỏi hơi nheo mắt lại, có chút suy nghĩ.
Phạm An Quốc càng thêm sững sờ, sau đó nhanh chóng nhìn về phía sau.
Quả nhiên Tào Lập Tin không đứng sau ông ta.
Bởi vì Tào Lập Tin lúc này đang bị Long Tuấn Hạo chèn ép.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tào Lập Tin, Phạm An Quốc suy nghĩ vài giây, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Mẹ kiếp! Cậu Phong của tôi đã nói hết rồi, cả nhà họ Phạm đều ra nghe mắng chửi đi.”
“Làm sao, sao ông lại dám làm như vậy chứ?”
Long Tuấn Hạo tát vào cổ Tào Lập Tin và chửi bới.
“Tôi…”
Tào Lập Tin hoàn toàn không dám nhìn Cao Phong, cúi đầu và lắc đầu.
“Quỳ xuống! Mẹ nhà ông chứ!”
Long Tuấn Hạo hét lớn một tiếng rồi trực tiếp đá, đè mạnh vào chân Tào Lập Tin.
“Phụt!”
Cuối cùng, Tào Lập Tin cũng không thể thoát khỏi cảnh quỳ gối này.
Khóe miệng Phạm An Quốc mấp máy, nhưng không dám nói gì.
“Cậu Phong, lúc chúng tôi lục soát sân sau thì thấy lão già này đang lén lén lút lút làm gì đó.”
“Tôi cảm thấy ông ta hình như đang định leo tường, nhưng tường sân của nhà họ Phạm không thấp, nên ông ta không ra ngoài được.”
Long Tuấn Hạo bước đến chỗ Cao Phong và giải thích sự thật.
Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó từng bước đi về phía Tào Lập Tin.
Sợ tội mà chạy trốn?
Hay là làm chuyện xấu rồi chột dạ?
“Phịch phịch…”
Tào Lập Tin quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn Cao Phong.
Khi Cao Phong từng bước đến gần, hàm răng của ông ta không ngừng run cầm cập.
Cảm giác lạnh lẽo trên người Cao Phong như thể cái chết sắp ập đến, thật sự khiến người ta cảm giác lạnh thấu xương.
“Hình như ông đang sợ tôi?”
Cao Phong đứng chắp tay trước mặt Tào Lập Tin, trịch thượng hỏi.
“Tôi, tôi không, tôi không…”
Tào Lập Tin lắc đầu, nhưng cơ thể ông ta càng run rẩy kịch liệt.
Ánh mắt Cao Phong bình tĩnh, nhẹ nhàng nhìn chằm chằm Tào Lập Tin.
“Nhìn dáng vẻ run lẩy bẩy thế này, có vẻ ông sợ tôi lắm sao?”
Mỗi một chữ nói ra lại ngắt nghỉ một lúc và thanh âm vô cùng dõng dạc giống như tử thần mở miệng vì một câu nói của anh có thể định đoạt sống chết của Tào Lập Tin.
Tào Lập Tin nghe xong, cơ thể ông ta càng run mạnh hơn, rung lắc như thể đang sàng cám vậy.
Rất rõ ràng rồi, đây gọi là có tật thì giật mình.
“Không làm chuyện gì mờ ám, trái với lương tâm thì chẳng có gì phải ăn năn cả.”
“Tôi cho ông một cơ hội nói và tôi sẽ cho ông được toàn thây.” Cao Phong nhàn nhạt nói.
“Tôi, tôi không có, tôi không có làm gì cả…”
“Không phải tôi, tôi thật sự không có làm gì…”
Sắc mặt của Tào Lập Tin tái mét, trong mắt ông ta tràn ngập vẻ cầu khẩn nhìn Cao Phong.
“Tôi chưa hỏi ông cái gì cả, sao ông lại biết mình không có làm gì cả chứ?”
Cao Phong chậm rãi cúi người xuống, nhìn thẳng vào Tào Lập Tin.
Một câu nói khiến Tào Lập Tin trợn tròn mắt tại chỗ, không nói được lời nào.