RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3058

Ông cụ Diệp khoan thai tự đắc, thỉnh thoảng lại nhấp nhẹ một ngụm trà cao cấp.

Mặt khác, Diệp Thiên Long thường ngày cực kỳ bình tĩnh, lúc này lại có chút bồn chồn đứng ngồi không yên.

Thậm chí uống loại trà đẳng cấp này cũng không thấy có hương vị gì.

Diệp Thiên Long đặt tay lên ngực, tự hỏi mình, tâm trạng của ông ta bây giờ thật sự vô cùng nóng ruột.

Hôm nay, là lần đầu tiên ông ta hoàn toàn buông tay để cho Cao Phong một thân một mình gánh vác tất cả mọi chuyện.

Loại cảm giác này giống như là khi dạy một đứa trẻ lần đầu tập đi, vừa cố gắng để nó tự lập, vừa lo lắng rằng nó sẽ bị ngã sõng soài…

Vì vậy, lúc này, Diệp Thiên Long cảm thấy vô cùng bối rối, lại thấp thỏm khác thường.

Trọng Dương Bình cũng giống vậy, im lặng không nói, thỉnh thoảng ánh mặt lại nhìn về phía mặt bàn

Bốn cái điện thoại di động được bày dàn hàng ra trên mặt bàn, tất cả đều trong trạng thái tắt máy.

Bất kể có tin tức gì từ thế giới bên ngoài, cũng sẽ không thông báo vào đây được.

“Thế nào, Thiên Long, hình như tinh thần con có chút không yên?”

Ông cụ Diệp gõ gõ mặt bàn, biết rõ còn cố hỏi.

Vẻ mặt tràn đầy sự tự tin đó có chút đùa cợt.

Dường như vào lúc này, ông ta đã đoán được ý nghĩa của Cao Phong, cũng đoán được ý của Diệp Thiên Long rồi.

“Không hề.” Diệp Thiên Long bỏ đi tâm tình phức tạp, nhẹ giọng đáp.

Còn giả vờ thuận tiện cầm một tách trà lên.

Nhưng bàn tay ông ta hơi run rẩy, vẫn là bại lộ tâm tư lo lắng bất an của ông ta.

“Haha!” Ông cụ Diệp thoải mái cười một tiếng: “Không phải con có niềm tin rất lớn vào Cao Phong này hay sao?

“Vậy thì lúc này con còn sốt sắng thấp thỏm cái gì?”

“Không phải con nói là, cậu ta vẫn có thể khuấy động sóng gió như trước mà không cần nhà họ Diệp của cha hay sao?”

“Hiện tại cha không nhúng tay vào một chút nào, con đang lo lắng cái gì chứ?”

“Con đang nghi ngờ thực lực của cậu ấy sao?”

Nói đến đây, ông cụ Diệp hơi khựng lại, cười nói: “Thực ra thì con không cần phải nghi ngờ đâu, Cao Phong, vốn dĩ yếu kém như vậy.”

“Thế hệ kia của ông nội cậu ta không bằng nhà họ Diệp chúng ta, cũng giống vậy, thế hệ này của cậu ấy cũng không bằng nhà họ Diệp chúng ta.”

“Thiên Long, chấp nhận hiện thực đi!” Ông cụ Diệp giọng nói dửng dưng.

Nghe nói như vậy, trong mắt Diệp Thiên Long không khỏi lóe lên một chút vẻ giận dữ.

Chấp nhận sự thật!

Bốn chữ này, ông cụ Diệp đã nói với ông ta từ hơn hai mươi năm trước.

Lần đó, ông ta thực sự đã chấp nhận thực tế.

Nhưng lúc này đây, ông ta không muốn chấp nhận!

“Con tin cậu ấy sẽ không làm cho con phải thất vọng.”

“Bởi vì cậu ấy mạnh mẽ hơn con rất nhiều, cậu ấy sẽ càng không chấp nhận cái gọi là hiện thực.”

“Không tin thì cha nhìn lại xem.” Khoảnh khắc này, Diệp Thiên Long lại một lần nữa giành lại vẻ mặt tự tin.

“Nếu như cậu ấy vẫn không thể khiến cha coi trọng như cũ thì sao?” Ông cụ Diệp hơi hơi nghiêng người về phía trước hỏi.

“Nếu cậu ấy không làm được, vậy sau này, cha nói cái gì thì chính là cái đó, con tuyệt đối sẽ không phản đối.” Lúc này, Diệp Thiên Long lập tức trả lời.

“Được rồi! Nếu như cậu ấy thật sự có thể làm cho lão già cổ hủ này bất ngờ, vậy thì từ nay về sau, con nói cái gì thì chính là như vậy.”

“Cho dù con muốn chiếm đoạt người phụ nữ kia để cho Cao Phong làm con rể ở nhà họ Diệp này…”

“Cha cũng như vậy, không có phản đối.” Ông cụ Diệp cười nhạt một tiếng, giọng điệu ẩn chứa sự tự tin mạnh mẽ.

Diệp Thiên Long đột nhiên ngẩng đầu lên, có thể khiến cho ông cụ Diệp đồng ý là việc cực kỳ khó khăn.

“Đây là cha nói đấy nhé?” Diệp Thiên Long trầm giọng hỏi.

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Con cũng biết, cả đời cha thích đánh cược với mọi người.”

“Hơn nữa, chưa bao giờ quỵt nợ.” Ông cụ Diệp từ tốn nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi