Chương 3075
Nếu như anh không gặp được Kim Tuyết Mai, để người mình yêu thương sống chết không rõ.
Vậy thì một mình anh cô độc sống tiếp, còn có ý nghĩa gì chứ?
Đường đường là một người đàn ông, đến người phụ nữ trong ngực mình cũng không có cách nào bảo vệ được, thì còn có mặt mũi gì, làm sao sống tiếp? Cho nên hôm này, nếu như ông cụ Diệp khăng khăng không giao người ra…
Để rồi dù chỉ có một mình, anh cũng sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng. đổ giọt máu cuối cùng!
Cho đến khi nào chết mới có thể dừng lại!
“Anh Phong!”
“Anh Kình Thiên!”
“Anh Kình Thiên…”
Mọi người đều xúc động, còn có rất nhiều người rơi nước mắt ngay tại chỗ.
“Anh ấy đầu đội trời, chân đạp đất. Bất kể xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng
không muốn mất đi công lý.”
“Cho dù trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, anh ấy vẫn không muốn cùng người trên kia tranh đấu, cũng không muốn làm liên lụy tổn thương đến người khác…”
“Anh ấy chỉ là, chỉ là muốn tìm thấy vợ của mình, sau đó đưa vợ mình về nhà, anh ấy sai sao?”
“Anh ấy không sai!” Có rất nhiều người bật ra suy nghĩ trong tiềm thức.
Anh ấy, vốn dĩ không sai!
Chỉ là xã hội hiện thực này đang ép buộc anh từng bước từng bước lúc sâu phạm sai lầm.
Cách anh làm việc hôm nay quả thực có chút cực đoan.
Nhưng đổi lại là ai đi nữa, ai có thể thờ ơ làm như không biết khi người thân của mình bị bắt đi?
Vào thời khắc này, nghe những lời Cao Phong nói, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Cao Phong, thậm chí đến rất nhiều người nhà họ Diệp không nhịn được mà muốn cổ vũ cho Cao Phong.
“Soạt.”
Cao Phong từ từ nâng cây kiếm dài năm thước lên, ánh sáng của lưỡi dao liên tục khúc xạ ánh sáng, chói mắt người.
Thanh kiếm giơ cao, hai mắt mở to tức giận, toàn thân bộc phát ra từng tầng hơi thở lạnh lẽo.
Cặp mắt kia bị những sợi tơ máu trong mắt che kín, phảng phất như mắt quỷ vậy, muốn đâm thủng thế gian đầy tà ác này.
“Ông cụ Diệp! Tôi hỏi ông, vợ của tôi ở đâu!”
Cao Phong hít sâu một hơi, bỗng nhiên quát lớn một tiếng.
“Cậu, còn muốn chết sao?”
“Đều đã đến lúc này rồi, cậu vẫn muốn tìm đường chết?” Trong ánh mắt của Ông cụ Diệp toàn là lạnh lẽo.
Nếu như Cao Phong cứ tiếp tục điên cuồng không tỉnh, vậy thì hôm nay ông ta sẽ chém đứt huyết mạch của nhà họ Cao.
“Buông vũ khí trong tay của cậu xuống, nhìn xuống ngực của cậu đi.”
Đột nhiên, có một giọng nói phát ra từ chiếc trực thăng bay ở phía trên.
Chỉ thấy một chấm hồng ngoại nhỏ, lúc này đang đặt đúng ở trên ngực của Cao Phong.
Chỉ thẳng vào tim, không chút động đậy.
Đó là một tia hồng ngoại thực sự.
Chỉ trên khẩu súng bắn tỉa lớn mới được trang bị ống ngắm hồng ngoại!
Mấy người Long Tuấn Hạo trong tức khắc căng thẳng.
Súng bắn tỉa cỡ lớn là vũ khí hàng nóng chết người mà ngay cả họ cũng khó có được.
Nhưng là đối với quân đội mà nói, chuyện này không tính là huyện khó khăn gì.
Ông cụ Diệp ra tay, thế nhưng điều động được cả lính bắn tỉa của quân đội!
“Xạ thủ át chủ bài của tôi, trong phạm vi kilômét mà ngắm bắn, sai số sẽ không quá nửa milimet.”
Bên trong chiếc trực thăng bên trên, có một giọng nói khác.
“Con mẹ ông đấy! Ông đây có mười nghìn người, ông đây muốn xem ông có nhiều đạn hơn hay là tôi có nhiều người hơn!”
“Bảo vệ anh Phong! Phong Gia Quân, dùng thân thể của mọi người đẩy tôi lên!” Long Tuấn Hạo mắng chửi một hồi, trực tiếp lao về phía Cao Phong.