Chương 3126
Cuối cùng thì ông cụ nhà họ Đặng cũng thấy hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau để liên tục ra lệnh cho chiến sĩ của nhà mình.
Thế nhưng đúng là ông ta không dám để cho người của mình trực tiếp nổ súng.
Trước khi đám Cao Phong nổ súng, nếu như bọn họ chủ động nã phát súng nào ra trước thì tình thế sẽ thay đổi.
Sau đó người dùng đến vũ khí nóng trước sẽ đắm chìm trong rắc rối và phiền phức.
Nói cách khác, nhà họ Đặng cũng không dám nổ súng với những người có tiếng nói ở đây!
“Lên! Giết khối tập đoàn Đế Phong đi!”
“Lên, nổ súng đi, giết khối liên minh Thương mại Kiên Thành chúng tôi đi!”
Không cần biết là binh sĩ Phong Hạo áo vải hay những tinh anh các ngành sản xuất khác thì tất cả đều lao tới đoàn kết với nhau.
Bọn họ theo sát bước chân Cao Phong không rời, liên tục nhào vào trong.
Nhà họ Đặng có hơn chục ngàn chiến sĩ nhưng giờ đây ai cũng hoảng hốt.
Vũ khí nóng là thứ không thể tùy tiện sử dụng.
Bây giờ họ phải làm sao? Chẳng lẽ dùng cơ thể để ngăn cản sự tấn công của bọn họ ư?
“Bịch bịch bịch bịch bịch!”
Mấy chục ngàn người cứ dồn vào trong, khí thế hừng hực.
Vườn hoa nhà họ Đặng nhanh chóng bị rất nhiều người giẫm lên, bụi mù bay tứ lung tung.
Vạt áo bay bay, tiếng gió gào thét.
Tiếng bước chân vang dội rung cả đất, lời kêu giết vang vọng cả trời xanh.
Trong bầu không khí đó, có rất nhiều người nảy sinh ảo giác rằng… Nhà họ Đặng sẽ tiêu tùng!
“Nhà họ Đặng, giao người ra đây!” Cao Phong cắn răng tiến về phía trước, bây giờ anh đã quên đi đau đớn trên người, nhanh chóng lao vào.
Hơn chục ngàn chiến sĩ nhà họ Đặng không thể lùi lại và cũng không thể tiến lên nên đành phải xếp hàng dài, đứng đó chặn đường nhóm Cao Phong.
“Lên! Lên!”
Hai bên như mấy chiếc xe điện đụng đang lao vào nhau, va chạm ầm ầm.
“Binh sĩ Phong Hạo có cơ thể khỏe mạnh kiên cường hơn, đứng ra trước hết cho tôi!”
Long Tuấn Hạo hét lớn một tiếng, cú đấm nhanh chóng vụt vào người một chiến sĩ của nhà họ Đặng.
Xông vào ư?
Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi!
Đánh ngã mấy người này mới là mục đích thật sự của Cao Phong.
Không thể sử dụng vũ khí nóng thì có làm sao, nếu phải đánh tay đôi thì bọn họ cũng không hề e ngại.
Sau khi ra lệnh, các binh sĩ Phong Hạo cùng lao vọt về phía trước.
Nắm đấm liên tục vung lên, lá cờ chiến phất phơ trong gió.
Sức khỏe và sức bền của chiến sĩ Phong Hạo là thứ những người làm ăn kinh doanh kia không thể so sánh được.
Thế nên bọn họ chẳng khác gì những nhân vật máu trâu trong các trò chơi, hung hãn không sợ chết, cứ lao đầu về phía trước để gánh chịu hết mọi tổn thương cho đồng đội phía sau.
“Chơi! Khiến bọn họ phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”
“Đánh đám người này đến khi tê liệt, đánh cho cả nhà họ Đặng tan tành!”
“Lên! Lên! Lên!”
Tiếng hô hào xung phong vẫn cứ vang lên không ngừng, tiếng cổ vũ quanh quẩn bên tai!
Mấy chục ngàn người lao vào ẩu đả đánh nhau, có thể nói là bứt đầu túm tóc đánh nhau hết sức mạnh bạo, cảnh tượng đó đáng sợ đến mức nào?
Loạn!
Loạn thành một đống bùi nhùi!
Mọi người đều vung nắm đấm lên, liên tục đánh vào tất cả những chỗ có thịt trên người đối thủ.
Đây là thời của bọn họ, tất cả đều dũng cảm hơn bap giờ hết.
“Người của nhà họ Đặng nhìn rõ cho tôi, xem đằng sau tôi có bao nhiêu người đỡ!”
“Hôm nay tôi không đánh cho đến khi nhà họ Đặng các người tan tác thì Cao Phong này uổng một kiếp đời.”
“Giết cho tối”