Chương 3129
Thanh kiếm dài đến gần hai mét bị Cao phong xoay tròn, sau đó anh nhảy lên để lấy đà và chém thật mạnh.
“Lả tả!”
“Bốp!” Một chiến sĩ nhà họ Đặng trợn trừng hai mắt, vội vàng giơ vũ khí trong tay lên cản lại.
“Xoẹt! Răng rắc!”
Thanh kiếm Quan nhanh chóng chém đứt, như thể nó không chỉ xé nát cả không gian và còn va chạm thật mạnh vào vũ khí nóng của chiến sĩ nhà họ Đặng.
Sau đó, khẩu súng nhanh chóng biến dạng.
“Hưm! A!” Chiến sĩ nhà họ Đặng chịu đau, vội vàng ném vũ khí nóng trong tay đi.
Thanh kiếm Quan vẫn vung lên không ngừng, chém vào vai người đó.
“A!”
Ngay sau đó, lại là một tiếng kêu la thảm thiết vang lên.
Cao Phong trợn tròn hai mắt, trên người là chiếc áo gió rách nát, đột nhiên đi về phía trước đá chiến sĩ nhà họ Đặng sang một bên.
“Xoẹt!” Cao Phong rút thanh kiếm về, kiếm dài xoay quanh eo tạo thành tiêng gió rít.
Thanh kiếm trong tay chẳng khác gì chiến thần bất bại, khí thế tận trời.
Thời xưa có Quan Vân Trường hâm rượu chém kẻ thù, hôm nay có Cao Phong cầm thanh kiếm ấy chiến đấu vì tình yêu của mình, tức giận chém bay nhà họ Đặng.
Xé tan tất cả mọi rào cản !
Nghiền nát hết tất cả mọi thứ !
“Giết hết cho tôi!” Thanh kiếm cắm sâu vào lòng đất, tiếng gào thét vang lên.
“Giết! Giết! Giết!”
“Giết! Giết! Giết!”
Cả chục ngàn người cùng hô hào rồi lao tới.
Một mình Cao Phong đi phía trước, nhóm Long Tuấn Hạo lại chia ra hai bên trái phải để bảo vệ.
Cứ như thế, dù rằng Cao Phong không ngừng lao tới thì cũng không cần phải phân tâm để ý đến hao bên trái phải.
Bấy giờ, đội ngũ Cao Phong như một thanh kiếm cực kì sắc nhịn.
Từ Cao Phong làm chuôi cho đến những binh sĩ chịu trách nhiệm làm lưỡi kiếm xung phong, đâm thẳng vào trái tim nhà họ Đặng.
Chiến đấu đẫm máu, sắc bén.
Cao Phong vào giờ phút này như được chiến thần nhập vào người, đối mặt với trận chiến của nhà họ Đặng, anh không còn gì để phải nhún nhường nữa.
Vả lại anh cũng xác định được là Kim Tuyết Mai đang ở ngay trong tay nhà họ Đặng, thế thì anh lại càng không thể ngã xuống!
Thanh kiếm Quan dài đến hai trăm mét được Cao Phong điều khiển dễ dàng như không, xé gió xé cả không gian.
Trong phạm vi ba mét, hoàn toàn không có người nào dám can đảm đến gần.
Kim Tuyết Mai trong phòng liều chết vùng vẫy đi tới chỗ cửa sổ nhìn về phía trận chiến cách đó vài trăm mét.
Thanh niên chịu trách nhiệm theo dõi cô cũng trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không nhớ tới việc mình phải ngăn cản Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai mở mắt thật to, nhìn cảnh tượng hỗn loạn xa xa.
Dù có cách xa nhau đến vài trăm mét thì cô vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Cao Phong từ ánh mắt đầu tiên.
Chiếc áo khoác trên người anh đã rách nát, cả người đẫm máu, có vài miệng vết thương còn lộ ra ngoài không khí trông cực kì thê thảm.
Thế nhưng anh vẫn không hề có ý định lùi bước về sau.
Một nhát, hai nhát, ba nhát, thanh kiếm vẫn vung lên không ngừng.
Một cú chém, hai cú chém, mười cú chém!
Dùng hết tất cả mọi sức lực của mình, chém đi tất cả mọi trở ngại.
“Hu hu hu…” Nước mắt Kim Tuyết Mai lại tràn mi, cô liên tục lắc đầu.
Bóng dáng đang chiến đấu đó mang theo ánh mắt kiên quyết không thay đổi, khí thế phá tan tất cả mọi trở ngại….