Nghe Cao Phong gọi điện thoại thu xếp, trong lòng Kim Tuyết Mai vừa xấu hổ vừa hơi... mong chờ... Nhưng đa phần lại là thấp thỏm bất an.
Ba năm qua, cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa với Cao Phong, chưa từng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Chẳng lẽ đêm nay, cô và Cao Phong sẽ thật sự trở thành một cặp vợ chồng chân chính?
Càng nghĩ, sắc mặt Kim Tuyết Mai càng đỏ ửng, thậm chí đỏ đến mang tai. Dù sao cô cũng chưa từng làm như thế này bao giờ.
“Đi thôi, chúng ta đi dạo ngoài bờ sông một chút, sau đó lại đến khách sạn chủ đề Aegean." Cao Phong cười khẽ, sau đó khởi động xe.
“Vâng.” Kim Tuyết Mai lí nhí đáp.
Sau khi nhận được điện thoại từ Cao Phong, Lâm Vạn Quân không dám chậm trễ, vội vàng đi xử lý chuyện này. Kể từ khi đến Hà Nội, Lâm Vạn Quân đã nhận ra Kim Tuyết Mai rất quan trọng đối với Cao Phong. Cho nên Lâm Vạn Quân sẽ coi chuyện đêm nay là chuyện quan trọng nhất để xử lý. Chờ đến khi Cao Phong và Kim Tuyết Mai đến khách sạn chủ đề Aegean, Lâm Vạn Quân bảo đảm sẽ khiến Cao Phong hài lòng.
Trong một phòng riêng xa hoa ở câu lạc bộ Midnight, có hai thanh niên trái ôm phải ấp hai cô gái trẻ tuổi, đang cười nói gì đó. Một trong hai người chính là Lý Hình Văn mà ban ngày từng gặp mặt Kim Tuyết Ngọc, mà một người khác cũng không xa lạ, rõ ràng chính là Lê Trọng Việt!
"Ha ha, anh Lương nói đúng, Kim Tuyết Ngọc không hề nghi ngờ gì mà há mồm ra là kêu anh Mộc Phong, làm em suýt nữa mềm nhũn cả người." Lý Hình
Văn bưng một ly rượu vang đỏ, cười nói.
Lê Trọng Việt nở nụ cười nghiền ngẫm. Giả mạo Mộc Phong thành công đúng là niềm vui bất ngờ. Anh ta vốn định dùng nick clone kết bạn với Zalo của Kim Tuyết Ngọc, tùy tiện giả mạo một người tặng quà cho cô ta để kéo gần quan hệ, không ngờ Kim Tuyết Ngọc mới vào đã gọi anh Mộc Phong, vậy thì Lê Trọng Việt đương nhiên phải hùa theo. Anh ta thấy rõ, Kim Tuyết Ngọc rất thích Mộc Phong. Nếu mình có thể lợi dụng chuyện này để treo đầu dê bán thịt chó, cưa đổ Kim Tuyết Ngọc thì quả thực là chuyện khiến mình mơ ước bao lâu này.
"Con bé Kim Tuyết Ngọc vốn tùy tiện, thực tế không có mưu mô gì, tôi tiện tay có thể bán đứng cô ta, cô ta còn phải đếm tiền cho tôi ấy chứ.” Lê Trọng Việt cười khinh miệt.
“Đúng thế, em cũng nhận ra. Biết em là Mộc Phong, cô ta rất ỷ lại em." Lý Hình Văn cũng cười gian xảo.
"Tôi nói cho cậu nghe, trước khi tôi chưa chiếm được cô ta thì tốt nhất cậu đừng đụng vào cô ta. Chờ tôi chơi xong rồi nhường cho cậu chơi cũng được.” Lê Trọng Việt cảnh cáo Lý Hình Văn. Anh ta đương nhiên không thể gặp Kim Tuyết Ngọc dưới danh nghĩa là Mộc Phong, dù sao Kim Tuyết Ngọc cũng quen biết với Lê Trọng Việt. Nhưng Lý Hình Văn thì khác, Kim Tuyết Ngọc chưa bao giờ gặp mặt Lý Hình Văn, cũng chưa từng gặp Mộc Phong. Bây giờ cô ta đã hiểu nhầm thân phận này, Lê Trọng Việt đương nhiên phải lợi dụng sự hiểu nhầm này để làm gì đó mới được.
"He he, anh Lương cứ yên tâm!” Lý Hình Văn gật đầu, sau đó lại nghiêm túc hỏi: “Anh nói tên Cao Phong kia là anh rể của Kim Tuyết Ngọc hả? Em thấy tên Cao Phong đó hình như không đơn giản đâu."
Ngẫm lại chuyện ban ngày, Lý Hình Văn vẫn rất khiếp sợ về thân phận của Cao Phong. Ngay cả cửa hàng trưởng của quán café Highlands mà cũng cung kính với Cao Phong như thế, thân phận Cao Phong tất nhiên là không đơn giản.
“Cụ thể thì tôi không biết, tôi chỉ biết anh ta là phế vật nổi tiếng ở thành phố Hà Nội này, nhưng gần đây bỗng nhiên anh ta lại quen biết với rất nhiều người, không rõ là tại sao nữa." Lê Trọng Việt khẽ nhíu mày.
"Thế... Lỡ chúng ta làm gì Kim Tuyết Ngọc... Anh ta có thể tha cho chúng ta sao?" Lý Hình Văn hơi hoảng hốt.
"Ha ha ha, quen biết mấy người thì đã sao? Tôi còn quen cậu Phan đây này. Nhưng tôi có phải là cậu Phan không? Quen đại ca chẳng nhẽ có thể tự coi mình là đại ca chắc?"
"Hơn nữa chính Kim Tuyết Ngọc tự nguyện, đừng nói là Cao Phong, cho dù là mẹ của Kim Tuyết Ngọc thì cũng không có tư cách nhúng tay vào."
"Nếu cậu sợ thì tôi sẽ đổi người. Đến lúc đó đừng nói tôi ăn thịt không cho cậu húp canh." Lê Trọng Việt khinh thường bĩu môi. Cho dù thân phận Cao Phong không đơn giản thì anh ta cũng sẽ không bỏ dở kế hoạch lần này.
"Không không, Kim Tuyết Ngọc xinh đẹp như thế, nếu có được cô ta một lần thì em chết cũng không tiếc.”
"Chết vì gái là cái chết thoải mái, ha ha ha!” Lý Hình Văn vội xua tay giải thích.
Lê Trọng Việt uống cạn rượu vang đỏ trong ly, chất lỏng màu đỏ dính trên răng, trông vô cùng dữ tợn.
Ngoài bờ sông, Cao Phong và Kim Tuyết Ngọc ngồi trên cốp xe ô tô ngắm cảnh sông vào đêm. Ban đầu Kim Tuyết Mai còn hơi ngượng nghịu, nhưng không lâu sau đã chậm rãi tựa đầu lên vai Cao Phong.
Đây là lần đầu tiên Kim Tuyết Mai làm như thế. Trước kia, Kim Tuyết Mai cũng hâm mộ những cô gái khác có thể tựa đầu vào một bờ vai rộng. Mà bây giờ cô cũng đã có.
Tay phải của Kim Tuyết Mai ôm lấy tay cánh của Cao Phong, trên cổ tay của hai người là hai chiếc vòng tay giản dị. Chiếc vòng trên cổ tay Cao Phong có mấy chữ cái ghép thành chữ “Mai", còn chiếc vòng trên cổ tay Kim Tuyết Mai cũng ghép thành chữ “Phong”.
Đây là chiếc vòng mà lúc đi ngang qua một quầy bán đồ trang sức nhỏ, Kim Tuyết Mai đã nằng nặc đòi mua. Mặc dù rẻ tiền, nhưng Kim Tuyết Mai rất thích, thế là đủ rồi.
Hai người đều im lặng hưởng thụ sự ấm áp và yên tĩnh thuộc về họ.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, đánh vỡ bầu không khí này. Kim Tuyết Mai vội ngồi thẳng lưng, lấy điện thoại ra khỏi túi xách. Là Kiều Thu Vân gọi tới.
“Vừa lúc nói với mẹ là đêm nay chúng ta không về nhà đi.” Cao Phong nhìn thoáng qua điện thoại rồi cười nói.
Kim Tuyết Mai oán trách nhìn Cao Phong, sau đó vội nghe máy: “Mẹ."
"Tuyết Mai, hai đứa đang ở đâu? Con đang ở bên Cao Phong hả? Tuyết Ngọc có chung với hai đứa không?" Kim Tuyết Mai còn chưa kịp nói xong thì Kiều Thu Vân đã sốt ruột hỏi.
"Sao ạ?" Nghe vậy, Kim Tuyết Mai sửng sốt. Cô nhận ra giọng Kiều Thu Vân rất nôn nóng.
Cao Phong khẽ nhíu mày. Bây giờ Kim Tuyết Ngọc còn chưa về nhà sao? Cô ta vẫn còn đang ở bên ngoài chơi với Lý Hình Văn à?
"Sao giờ này là Tuyết Ngọc còn chưa về, điện thoại cũng tắt máy, con bé có ở bên cạnh hai đứa không?" Kiều Thu Vân sốt ruột hỏi.
Kim Tuyết Mai vội trượt xuống cốp xe, vừa đi vừa nói: "Mẹ đừng sốt ruột, xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ cứ nói từ từ thôi."
“Mẹ không liên lạc được với Tuyết Ngọc, sao lại không liên lạc được chứ! Bình thường giờ này nó đã về nhà rồi mà! Nó đi đâu vậy?" Kiều Thu Vân càng nói càng sốt ruột.
"Mẹ đừng vội, bọn con về ngay đây." Kim Tuyết Mai đáp, sau đó vội vã xoay người.