RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3159

Ngoài ra, biển số xe có chữ đen trên nền trắng và đầu màu đỏ càng khiến người ta kinh sợ.

Diệp Thiên Long và những người khác, từ trên xuống dưới, bất kể là tướng quân hay hiệu úy đều đứng thẳng tăm tắp, cùng nghênh đón người vừa xuất hiện.

“Soạt.”

Cửa xe vừa được mở ra, hai chiến sĩ được vũ trang đầy đủ, mặc áo chống đạn và đội mũ bảo hiểm chống đạn lập tức quỳ một chân xuống giữ tư thế chiến đấu, tay cầm vũ khí nóng có ống soi, quét mắt nhìn bốn phía xung quanh một vòng.

“Tất cả mọi người, bỏ vũ khí nóng xuống!”

“Tất cả mọi người, tuân theo vô điều kiện!”

Mệnh lệnh được đưa ra với sự uy nghiêm không thể kháng cự.

Binh lính của nhà họ Đặng hoàn toàn không có một chút do dự, trực tiếp ném vũ khí nóng trong tay xuống đất.

Còn Long Tuấn Hạo, sau khi thấy Cao Phong xua tay, anh ta cũng đặt vũ khí xuống.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều hạ vũ khí nóng xuống, mở to mắt nhìn về phía bên này.

“Không cần cảm thấy may mắn, cũng đừng vọng tưởng muốn làm bất cứ điều gì.”

“Mười lính bắn tỉa đang ở những nơi mà các người không thể nhìn thấy.”

Chiến sĩ đội mũ chống đạn nói xong mới đứng bảo vệ xung quanh cửa xe.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một người đàn ông lớn tuổi chậm rãi bước xuống.

Ông già đó không mặc quân phục mà chỉ mặc một bộ quần áo bình thường rộng rãi.

Đầu tóc ông ta đã bạc phơ, mỗi một sợi đều trắng xóa.

Da mặt ông ta nhăn nheo trông như vỏ cây, thậm chí còn có vài vết đồi mồi trên mặt.

Nhưng đôi mắt sâu thẳm của ông ta lại vô cùng sáng và trong, bất cứ lúc nào cũng có một tia sáng lóe lên.

Đôi mắt sâu thẳm ấy như đã nhìn thấy hết bao thăng trầm của cuộc đời, dày dạn phong sương, tôi luyện trong gian khổ.

Ông ta chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu lòng người.

Nhìn thấy người đàn ông lớn tuổi này, Diệp Thiên Long liền trợn tròn hai mắt, tim cũng lập tức đập nhanh hơn.

“Xong đời rồi!” Trọng Dương Bình sầm mặt lại, thầm nhủ trong lòng.

“Ông Trần!”

Diệp Thiên Long hít một hơi thật sâu, sau đó bước lên trước theo kiểu quân đội chuẩn mực và chào ông ta cũng theo kiểu quân đội chuẩn mực.

Mắt không liếc ngang liếc dọc, giọng nói cũng đầy vẻ nghiêm nghị.

“Ông Trần!”

Ngay sau đó, những người đàn ông trung niên kia cũng bước lên trước, chào ông già kia theo kiểu quân đội chuẩn mực.

“Hà! Là lão thống đốc ạ!”

Ngay cả ông cụ Diệp cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng bước tới, miễn cưỡng ép thân thể đã có phần già nua ọp ẹp của mình đứng thẳng rồi chào người kia một cách cung kính.

Ngay sau đó, ông cụ Phạm cùng với những người đã xuất ngũ, tất cả đều bước lên trước.

Những người già như ông cụ Diệp, người nào người nấy đều đã trên sáu mươi gần bảy mươi tuổi. Nhưng lúc này, bọn họ đều giống như một đứa trẻ trước mặt người được gọi là “ông Trần” kia.

Vẻ mặt kích động, đôi mắt ngấn lệ, miễn cưỡng đứng thẳng người rồi cố gắng hết sức để đưa tay lên chào.

“Thống đốc Trần!”

Ngay sau đó, hàng vạn binh lính của nhà họ Đặng cũng đứng nghiêm trang chỉnh tề, đưa tay lên chào một cách cung kính.

Hàng ngàn người đều đồng thanh hô to, tất cả đều đứng nghiêm, thẳng đều tăm tắp, khí thế ngút trời.

Ông già hơn chín mươi tuổi kia từ từ đưa tay ra, làm một động tác ra hiệu ở bên tai.

Lúc này tất cả mọi người mới dám hạ tay xuống.

Đồng thời, tất cả bọn họ đều nhìn ông già đó với vẻ mặt phấn khích cùng với sự sùng bái và tôn kính.

Thống đốc Trần!

Có thể danh hiệu này chẳng là gì đối với người bình thường.

Nhưng đối với những người trong quân đội như Diệp Thiên Long, nó đúng như một tiếng sấm đánh bên tai!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi