RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3161

Nói dối về tình hình chiến sự chính là tội trọng mất đầu.

Bất kỳ chiến sĩ nào trong quân đội cũng luôn luôn ghi nhớ điều quan trọng này.

Bởi vì trên chiến trường, nếu báo cáo sai tình hình chiến sự hoặc thực hiện sai mệnh lệnh sẽ có thể phải trả giá bằng vô số xương máu của các chiến sĩ.

Vì thế, nói dối về chiến sự tương đương với tội chết.

Diệp Thiên Long im lặng một lúc lâu mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ kiên định.

Nói dối về tình hình chiến sự quả là tội chết.

Nhưng ông ta thà chết một mình cũng sẽ không để Cao Phong phải chết.

“Hai mươi năm trước, tôi có lỗi với cô ấy.

Hai mươi năm sau, tôi lại thẹn với con gái mình.

Vậy thì lần này, tôi sẽ dùng áo mãng bào của mình, cộng với những năm cuối đời của tôi đổi lại sự bình yên và ổn định của hai người.

Hy vọng có thể trả được món nợ mà tôi từng thiếu.”

Ánh mắt Diệp Thiên Long kiên định, thầm lẩm bẩm mấy câu nói này trong lòng.

Ông ta đúng là một tướng quân, nhưng ông ta cũng là một người cha.

“Ông Trần, tôi chắc chắn! Tất cả những chuyện này đều do một mình tôi làm.”

Ngay sau đó, Diệp Thiên lập tức mở miệng nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Ông Trần khẽ nhíu mày nhìn Diệp Thiên Long.

Thấy ông ta cau mày như thế thì toàn bộ nhóm người của ông cụ Diệp, bao gồm cả người của quân đội khác đều thầm than một tiếng trong lòng.

Giờ phút này, nhìn ông Trần có vẻ như khá ôn hòa.

Nhưng trên thực tế, trước kia ông ta đã canh giữa ở biên giới hải ngoại trong nhiều thập kỷ, giết giặc vô số, há có thể là loại người lương thiện gì được chứ.

Trong mắt ông ta, mạng người chính là thứ rẻ mạt nhất.

“Vậy ông nói cho tôi biết, những người này đang làm gì?”

Nói cho cùng, ông ta vẫn kiêng dè thân phận tướng quân ba sao của Diệp Thiên Long nên không nổi giận ngay tại chỗ mà chỉ giơ tay chỉ về nhóm Khối tập đoàn Đế Phong.

Không đợi Diệp Thiên Long trả lời, ông Trần lại chỉ tay về phía mười hai ngàn binh sĩ Phong Hạo.

“Ông lại nói cho tôi biết, những lực lượng vũ trang này đến từ quân đội nào?”

Hai câu hỏi liên tiếp của ông Trần ngay lập tức khiến Diệp Thiên Long rơi vào im lặng một lần nữa.

Lần này, Diệp Thiên Long hoàn toàn không tìm thấy được từ ngữ thích hợp nào để giải thích rõ ràng nữa.

Nguyên nhân chính là khí thế quanh người ông Trần quá mạnh mẽ, quá uy lực.

Địa vị của ông ta có thể nói là cao nhất.

Mặc dù Diệp Thiên Long là tướng quân ba sao, nhưng trước mặt ông Trần thì quả thật chính là sự chênh lệch giữa một đứa bé và một người trưởng thành.

“Thiên Long, ông cũng biết ông là người có triển vọng nhất để nhậm chức Tổng đốc quân khu, đã được cấp trên đề cử nhiều lần, hơn nữa cũng đã được xác định vào vị trí đó rồi. Việc gì mà ông phải tự hủy hoại tương lai của chính mình chứ?”

Ông Trần do dự hai giây nhưng vẫn nói ra những lời này.

Vừa dứt lời, mọi người lại kinh hãi không thôi.

Diệp Thiên Long thế mà lại được cấp trên đề cử lên chức Tổng đốc ư?

Vị trí này…

Chính là đại nguyên soái thật sự trong quân đội đó.

Mặc kệ là tướng quân ba sao hay hai sao thì tất cả vẫn phải tôn xưng một tiếng “Tổng đốc.”

Không ai hoài nghi những gì ông Trần nói, bởi vì với địa vị của ông ta thì vốn dĩ không cần phải nói dối.

Ánh mắt mọi người thay đổi liên tục.

Nhưng khi Diệp Thiên Long nghe thấy lời này vẫn không thay đổi sắc mặt.

Tổng đốc quân khu!

Vị trí này quả thực rất hấp dẫn.

Nhưng đối với Diệp Thiên Long lại không phải thứ gì quý hiếm.

Lý do trước đây ông ta vào quân đội chính là mong chờ đến một ngày đó sẽ có được lực lượng của riêng mình, để có thể thuyết phục ông cụ Diệp chấp nhận mẹ của Kim Tuyết Mai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi