RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3167

“Anh Phong, anh không thể tước đi quyền chiến đấu của anh em!”

“Đã vào nhà họ Phong, nguyện chiến đấu vì nhà họ Phong!”

“Sinh ra là người họ Phong, chết cũng làm ma nhà họ Phong!”

“Vì nhà họ Phong mà chiến đấu, chết cũng không hối tiếc!”

“Anh Phong, dù chúng tôi có chết thì cũng là hi sinh lẫm liệt. Anh bảo chúng tôi đứng nhìn anh một mình đâm đầu vào chỗ chết thì chúng tôi khác gì con rùa rụt cổ! Người như vậy không phải người nhà họ Phong chúng ta!”

Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của từng chiến sĩ Phong Hạo đều vô cùng kiên định, vẻ mặt toát lên sự cương nghị không gì lay chuyển được.

Khí thế của chiến sĩ Phong Hạo khiến cả hiện trường khiếp sợ.

“Kẻ này, kẻ này nhất định phải bị trừ khử!”

“Nếu không, công lớn chấn chủ, Việt Nam ắt sẽ loạn!”

Lúc này trong lòng rất nhiều người đều thầm nghĩ đến điều này, bao gồm cả ông Trần.

Sức ảnh hưởng của Cao Phong lớn mạnh quá mức khiến người ta e dè khiếp sợ.

“Nếu như được trọng dụng trong quân đội ắt sẽ trở thành thủ lĩnh dẫn dắt binh đoàn lang sói, nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt, bất khả chiến bại!”

“Nếu tự do tung hoành, ắt sẽ thành đại họa của Việt Nam!”

Đây là những gì ông Trần ngẫm nghĩ trong lúc quan sát sự tình, nghĩ tới đây ông ta không khỏi nheo mắt lại.

Cao Phong, nhất định phải bị trừ khử!

“Gia nhập nhà họ Phong, quyết không hối tiếc!”

“Một tiếng nhà họ Phong, một đời nhà họ Phong!”

“Sinh ra là người họ Phong, chết làm ma nhà họ Phong!”

Vạn người đồng loạt ho vang, khí thế ngút trời!

Đôi mắt kiên định không gì lay chuyển được trong mắt họ đã nói lên quyết tâm cao độ của họ lúc này.

Vì nhà họ Phong, cái chết nhẹ như không!

Cao Phong chậm rãi nắm chặt bàn tay, đôi mắt không kìm được mà đỏ lên. Anh chậm rãi nhìn một lượt khuôn mặt của các chiến sĩ trước mặt, ai nấy đều một vẻ kiên định.

“Tốt… rất tốt!” Cao Phong cảm động nhấn mạnh lời nói, mạnh mẽ gật đầu rồi  dứt khoát quay người.

Lúc này nếu như anh can ngăn bọn họ thì chắc chắn sẽ càng khiến cho họ phản đối quyết liệt.

“Ông Trần, xin lỗi! Hôm nay tôi nhất định phải trừ khử nhà họ Đặng rồi!”

“Sau khi tôi làm xong việc này sẽ giơ tay chịu trói, có tội đền tội!”

Một lời này của Cao Phong giống như hạ lệnh, chiến sĩ Phong Hạo phía lập tức sẵn sàng chiến đấu.

“Anh ta định tạo phản ư? Thật to gan!” Một tên lính đứng bên cạnh ông Trần lên tiếng, ngay sau đó binh sĩ nhà họ Đặng cũng đồng loạt giơ súng lên chĩa vào Cao Phong và chiến sĩ Phong Hạo.

Lúc này, người của khối tập đoàn Đế Phong, tổ chức võ sĩ thị trấn bi*n đ*ng, hiệp hội đồ cổ bi*n đ*ng cùng với khu phố thương mại Kiên Thành Kinh Đô. Toàn bộ đều là những người thành công, những bậc tinh anh của nhiều ngành nghề, người nào người nấy mặc vest, đi giày da. Tất cả nhìn nhau gật gật đầu rồi tiến lên chắn trước các chiến sĩ Phong Hạo.

“Anh Phong, chúng tôi không biết có giúp ích gì cho anh không. Chúng tôi chỉ có thể đứng trước chắn giúp phần nào.”

Long Chí Minh thở dài rồi bước lên đứng đầu, dõng dạc nói.

“Đánh, thì chúng tôi không thể.”

“Nhưng chắn, thì chúng tôi có thể!”

“Lên nào các anh em chí cốt, lên tìm lại nhiệt huyết thời trai trẻ nào!”

“Vật lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, mọi người hết sức cẩn trọng, lần này giống như đi trên tấm băng mỏng!”

“Hôm nay, chúng ta hãy điên cuồng một trận!”

Long Chí Minh vừa dứt lời, lập tức tất cả nhóm tinh anh mặc vest, đi giày da đứng lên phía trước Cao Phong.

Ông Trần bấy giờ mới cảm thấy bối rối xen lẫn mông lung, mờ mịt.

Nếu như lực lượng vũ trang của Long Tuấn Hạo dám chống đối thì ông ta hoàn toàn có quyền tiêu diệt hết thảy.

Thế nhưng đám tinh anh trong nhiều lĩnh vực như Long Chí Minh tay không tấc sắt, thì ông ta há có thể tùy tiện bắn chết sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi