RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3170

“Ông Trần? Thân thể ông không thoải mái sao?” Một chiến sĩ nhẹ giọng hỏi.

“Không sao, lái xe rời khỏi đây đi.”

“Ép buộc không được, ép buộc không được.” Ông Trần nhanh chóng nói.

“Ông Trần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ở Việt Nam còn có người ông không ép buộc được sao? Ông để đời sau của nhà họ Cao ở đó giết chết cả nhà họ Đặng sao?” Chiến sĩ cảm thấy khó hiểu.

Nghe được lời của người chiến sĩ nọ nói, ông Trần chợt im lặng.

Qua một chốc, ông ta mới mở miệng nói: “Tôi quản được à? Quản như thế nào?”

“Cậu cũng biết rồi đấy, lúc này… là trời muốn diệt nhà họ Đặng…”

Chiến sĩ sững sờ, hoảng sợ nói: “Trời ư?”

Là Cao Phong à, anh có thể đại diện cho trời ư?

Trời muốn diệt nhà họ Đặng, chuyện này ai có thể cản nổi?

Tai họa của trời đất tuyệt đối không thể chống lại.

Nhưng điều quan trọng là, ai có thể đại diện cho đạo trời đây?

“Đừng có hỏi nhiều, có một số việc nói năng lung tung sẽ nhận lấy cái chết đấy.”

“Không chỉ có chúng ta chết, thậm chí là toàn bộ… toàn bộ…” Ông Trần chưa nói xong thì bỗng há miệng thở dốc, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

“Ông Trần.” Chiến sĩ vội vàng lấy thuốc trợ tim có hiệu quả nhanh ra để ông Trần uống.

Ông Trần uống thuốc xong, rồi uống thêm một ngụm nước ấm, chờ gần một phút thì hô hấp mới trở nên thông thuận.

“Trở về đi! Nhớ kỹ, hôm nay tôi chưa từng tới đây!” Ông Trần hạ lệnh.

“Vâng!” Mấy người trong xe vội vàng lên tiếng.

“Còn nữa, Cao Phong và Diệp Thiên Long là quan hệ cha vợ và con rể à?”

“Sau khi trở về tôi sẽ đề cập với bên trên, để họ bổ nhiệm Diệp Thiên Long vào vị trí thống đốc.”

Ông Trần nói xong câu đó thì chậm rãi nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Có một số việc, dù cho có phải mang xuống quan tài cũng không dám hé lộ ra nửa chữ.

Trang viên nhà họ Đặng.

Xe của ông Trần khởi động, nhanh chóng biến mất trước mặt nhiều người. Mọi người ở đó đều sững sờ, tựa như đang ở trong trạng thái chết lâm sàng vậy.

Lúc nãy ông Trần gióng trống khua chiêng tới đây, một lời quyết định sống chết của Cao Phong, hai lời nói rằng muốn tiêu diệt đám người Long Tuấn Hạo. Dáng vẻ này của ông ta khiến mọi người có áp lực rất lớn, không ai dám chống lại, thậm chí có nhiều người cảm thấy Cao Phong đã đến bước đường cùng rồi.

Vậy mà bây giờ, ông Trần nói đi là đi, không hề dây dưa xíu nào mà đi thẳng về như thế à?

Đây…

Con mẹ nó, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy chứ?

Chẳng lẽ ông Trần bị đám người Cao Phong hăm doạ nên mới không dám dẫn người đánh nhau nữa à?

Hay do các lĩnh vực tinh anh trong khối tập đoàn Đế Phong khiến cho ông Trần muốn đánh chuột lại sợ vỡ đồ nên mới im hơi lặng tiếng như vậy?

Tất cả mọi người không ngừng phỏng đoán nhưng không ai đoán được nguyên nhân, chỉ biết ông Trần là một người công chính nghiêm minh sẽ không vì quen biết mà thiên vị bất kỳ ai.

Mà hôm nay coi như ông ta đã phá lệ một lần.

“Cứ để ông Trần đi trước đi, lát nữa để anh Phong nói rõ với ông ta. Sao tôi cứ cảm thấy…”

“Chuyện này không hề đơn giản đâu.”

Lúc này những người ở bên cạnh Cao Phong đang bàn tán xôn xao, còn sắc mặt của đám người của ông cụ họ Đặng thì trắng bệch, tim đập thình thịch liên hồi.

Ông Trần là tia hy vọng cuối cùng của nhà họ Đặng bọn họ, vào khoảnh khắc ông Trần rời đi thì tia hy vọng kia cũng đã vụt tắt.

Bây giờ ông ta còn làm được gì cho nhà họ Đặng nữa đây?

“Thế là hết rồi, ông Trần đã mặc kệ chúng ta rồi…”

“Sao ông ta có thể thẳng thừng buông tay bỏ mặc tất cả như vậy chứ, ông ta không quan tâm đến mặt mũi bác cả của mình nữa sao?”

“Không có ông Trần thì chúng ta làm sao đối phó với Cao Phong được!”

Mọi người trong nhà họ Đặng đều vô cùng hoang mang.

Một người luôn tràn đầy tự tin như ông cụ họ Đặng lúc này cũng phải thu lại sự coi thường và nụ cười khẩy trên mặt, hơn nữa ánh mắt còn lộ rõ vẻ hoảng hốt hiếm thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi