Chương 3187
“Anh Phong, anh biết em không?”
“Anh đừng thấy bây giờ đầu em trọc, trước đây em có tóc đấy, anh suy nghĩ thật kỹ vào cho em!”
Long Tuấn Hạo trừng to mắt, dùng hết sức đưa mặt mình về phía trước, đối mặt với Cao Phong.
Kim Tuyết Mai bối rối, mở to mắt, tay chân có hơi luống cuống nhìn Cao Phong.
Chỉ thấy Cao Phong bình tĩnh đối mặt với Long Tuấn Hạo mấy giây, sau đó trong ánh mắt xuất hiện một sự mờ mịt, nhỏ giọng hỏi: “Cậu là?”
“Ôi mẹ ơi, anh Phong!”
Trong chớp mắt, Long Tuấn Hạo cũng rơi vào trạng thái bối rối luôn rồi, hốc mắt đỏ lên, quỳ trên mặt đất vang lên hai tiếng bộp bộp.
“Tình huống gì đây?”
Liễu Tông Trạch cũng tiến lên phía trước một bước, mở to mắt quan sát Cao Phong.
“Không phải chứ, con mẹ nó thật là… Có thấy người nào đánh vào đầu anh Phong đâu chứ!” Khuôn mặt Long Tuấn Hạo đều ngớ ra cả rồi.
“Mấy người là ai, Tuyết Mai, bọn họ là ai vậy?” Cao Phong nắm lấy tay Kim Tuyết Mai, khuôn mặt tràn đầy sự hoảng sợ hỏi.
Nhất thời, Kim Tuyết Mai lặng đi, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Cao Phong, miệng lưỡi cứng lại, không nói được nên lời.
Chẳng lẽ, là di chứng bị tái phát lại à?
“Xong, xong rồi…”
Sắc mặt mấy người Liễu Tông Trạch cùng lúc trắng bệch ra, cả người như có dòng điện chảy qua.
“Bốp!”
“Bốp!”
Long Tuấn Hạo nghiến răng nghiến lợi, đưa tay tàn nhẫn tát thẳng xuống mặt mình.
“Tông Trạch, cậu đúng là cái thứ ngu xuẩn. Mẹ nó chứ, đã nói ngay từ đầu là phải để tôi cùng kề vai sát cánh chiến đấu bên cạnh anh Phong.”
“Con mẹ nó, cậu không phải lôi kéo tôi. Bây giờ vừa lòng chưa, hài lòng rồi chứ, cậu đúng là cái thứ ngu xuẩn nhất trần đời.”
“Tôi cho cậu biết, anh Phong tuyệt đối không phải là tái phát di chứng, cậu…”
Long Tuấn Hạo cứ như vậy mà quỳ gối bên giường, trừng mắt nhìn Cao Phong.
“Khốn kiếp, tôi, tôi cũng đâu thể ngờ được…” Liễu Tông Trạch cũng trừng to mắt lên, trong lòng hối hận vô cùng.
“Cao Phong, Cao Phong anh nhớ rõ em đúng không?”
Ngay lập tức, nước mắt Kim Tuyết Mai chảy ra, ôm đầu Cao Phong vào trong ngực.
“Cậu Phong!”
Đám người Cao Kim Thành, quỳ gối xuống ngay tại chỗ, khóc không thành tiếng.
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng bệnh bị bầu không khí đau thương bao trùm.
“Ha ha…”
Cao Phong thật sự nhịn không nổi nữa, trực tiếp cười to một trận.
“Ha ha ha! Mọi người, đây là có bóng ma tâm lý à?”
“Ha ha ha…”
Cao Phong quả thật không nhịn cười được, nhưng động tác cười lại lớn quá, khẽ động lên vết thương trên cơ thể khiến cho cảm giác đau đớn lại ập tới, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
“Cái gì? Mẹ nó chứ…”
“Lần này em đúng là như bị mớ ngủ luôn rồi…”
Trong chớp mắt, giọng nói đau thương Long Tuấn Hạo dừng lại ngay lập tức, sắc mặt lại càng ngu ngơ hơn.
“Đáng ghét!” Kim Tuyết Mai đưa tay đánh lên người Cao Phong: “Anh làm em sợ chết đi được, anh làm em sợ chết đi được…”
“Ngay cả em bé mà anh cũng dám dọa, mới nãy em bé còn đạp bụng em tận hai lần đấy.”
Cao Phong cười ha ha, vội vàng nói: “Không dám, anh không dám có lần sau nữa, lại đây anh xoa cho, em bé nó đạp em ở đâu nào.”
Long Tuấn Hạo sờ vào ót, nuốt nước miếng một cái rồi nói: “Thì ra, chúng ta đều bị lừa cho xoay mòng mòng rồi à?”
“Vậy cũng đâu có phải, anh Phong mà không lừa cậu thì cậu có thể ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt anh Phong được thế sao?” Liễu Tông Trạch nhanh miệng chém một nhát.