Chương 3268
“Hahaha!”
Mọi người đều cười to lên, Liễu Tông Trạch một bên cười, một bên cẩn thận đẩy cánh cửa còn lại ra.
“Ầm!”
Lại là một tiếng ầm, Liễu Tông Trạch cho dù tránh kịp thời, nhưng cũng vẫn bị rơi trúng đầu.
“Haha, anh còn ở đó mà cười nhạo tôi.”
Long Tuấn Hạo cực kì vui vẻ, chỉ vào Liễu Tông Trạch cười to.
Cao Phong thấy vô cùng bất lực, nếu như đang ở trên chiến trường, thì hai tên ngốc manh động này sẽ là người đầu tiên bị đưa ra làm bia đỡ đạn.
“Là phòng này.”
Cao Phong nhìn một vòng, sau đó trực tiếp đi đến trước cửa một căn phòng.
“Anh Phong, sao anh biết được vậy?”
Long Tuấn Hạo lau nước trên mặt, cất giọng hỏi.
“Phòng này là rộng nhất, những phòng khác không chứa nổi mười mấy người họ.” Cao Phong nói một cách rất tự nhiên.
“Haha, vẫn là anh tôi trời sinh thông minh, có điều sẽ không có thưởng đâu.”
Quả nhiên, giọng của Cao Tử Hàn từ bên trong phòng truyền ra.
“Muốn mở cửa cũng được, khi nào đưa đủ hồng bao ra đây, tụi em mới mở cửa.”
Giọng của Kim Vũ Kiên cũng theo đó truyền ra.
Lời vừa nói xong, Liễu Tông Trạch lấy hồng bao đã chuẩn bị sẵn ra, không ngừng đút qua khe cửa bên dưới.
“Chị đại à, mau mở cửa cho tụi tôi đi!”
“Sắp qua giờ lành rồi đấy.” Liễu Tông Trạch vừa không ngừng đút hồng bao, vừa không ngừng thúc giục.
Trong phòng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, hồng bao vừa đút vào khe cửa nhỏ phía dưới liền ngay lập tức bị giật lấy.
Đúng là, không hề khách sáo một chút nào.
Trong phòng các phù dâu đang tranh giành hồng bao, không khí vô cùng nhộn nhịp.
Liễu Tông Trạch rất nhanh liền đút xong hồng bao có trong tay, nhưng Kim Vũ Kiên vẫn không hề có ý định mở cửa.
“Nếu mọi người muốn vậy, thì chúng tôi chỉ đành lễ trước binh sau thôi đó!” Liễu Tông Trạch nói một câu để uy hiếp.
“Các anh đến đây, cứ đến đi!” Cao Tử Hàn không ngừng nhảy nhót ở bên trong.
Cao Phong cười nhẹ một tiếng, sau đó hét lên: “Anh Thành, anh Minh!”
“Có!”
Cao Kim Thành và Cao Quang Minh tiến về phía trước.
“Hai người phụ trách tiến công, Tông Trạch và Tuấn Hạo yểm trợ hai bên, trong vòng hai mươi giây, đánh sập cái cửa này cho tôi!” Cao Phong giơ tay ra lệnh.
“Ok!” Liễu Tông Trạch lên tiếng đồng ý, nắm ở một bên, nhưng lại chỉ nắm được một khoảng trống.
“Trời ơi, Tuấn Hạo đâu rồi? Tên này chạy rồi à?” Liễu Tông Trạch sững sờ tại chỗ.
Cao Phong chờ đợi vô cùng sốt ruột, nhưng tìm mãi vẫn không thấy người đâu.
“Trời ơi, anh Phong, tôi ở bên này!”
Chính vào lúc này, giọng nói của Long Tuấn Hạo vang lên.
Mọi người chú ý nghe, giọng nói này hình như phát từ trong phòng.
“Mẹ ơi, tên này biết ảo thuật à? Vào trong đấy từ khi nào vậy?” Mọi người đều sững sờ luôn.
Mà lúc này ở trong phòng, Long Tuấn Hạo nắm lấy cửa sổ, nhảy vào bên trong.
Kim Vũ Kiên vốn dĩ đang cướp hồng bao, hoàn toàn không để ý ở phía sau.
Mà Kim Tuyết Mai mặc váy cưới ngồi trên giường cũng không hề nhìn thấy Long Tuấn Hạo, cứ thể để anh lén lút chui vào.
“Hey! Tôi muốn mở cửa!”
Long Tuấn Hạo vặn vặn tay, sau đó trực tiếp chạy về phía cửa.
Chiêu tranh thủ khe hở này là kế hoạch mà phía trước dùng hồng bao để đánh lạc hướng, còn Long Tuấn Họa từ phía sau thâm nhập vào quân địch, trực tiếp khiến đám Kim Vũ Kiên bọn họ không kịp trở tay.
Đợi đến lúc bọn họ phản ứng lại, Long Tuấn Hạo đã xông về phía họ.
“Chắn anh ấy lại, mau!” Kim Vũ Kiên hốt hoảng, lập tức chỉ huy hội phù dâu tiến công.