RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3294

“Đơn giản không tốt sao? Em không muốn con chúng ta phải mệt mỏi như anh trong tương lai.” Kim Tuyết Mai vừa cười vừa nói.

Cao Phong lắc đầu lên tiếng: “Thế thì không đúng! Rồng sinh rồng, phượng sẽ sinh phượng. Con chuột sinh ra sẽ ở trong hang.”

“Bảo bối của chúng ta, tương lai chắc chắn sẽ không phải là người bình thường.”

“Được rồi, được rồi, đều nghe anh hết.” Kim Tuyết Mai có chút dở khóc dở cười, không thể không thỏa hiệp với Cao Phong.

Hai người họ nghiên cứu hơn một tiếng đồng hồ, vẫn không thể tìm ra tên cho con mình.

“Ừ, thành quả tối nay cũng không tệ, ít nhất cũng đã quyết định được họ cho bảo bối rồi!”

Cao Phong nghiêm túc lên tiếng: “Họ Cao ổn đấy, họ Cao rất được nhé!”

“Phụt!” Kim Tuyết Mai bị dáng vẻ nghiêm túc của Cao Phong chọc cười.

“Quả thật quá khó! Đặt tên là một việc vô cùng khó khăn.”

Lúc này, Cao Phong cảm thấy có hơi lo lắng, ánh mắt nhìn vào chiếc bụng đã gần bốn tháng của Kim Tuyết Mai.

Thời kỳ thai nghén đã qua được một nửa.

Nếu bây giờ không đặt tên sớm thì đến lúc đó sợ rằng sẽ không kịp nữa.

Kim Tuyết Mai gật đầu một cái, nói: “Cao Phong, ngày mai chúng ta vẫn phải về nhà họ Diệp sao?”

“Đúng thế, chúng ta nên về nhà họ Diệp một chuyến. Nói thế nào thì nơi đó cũng là nhà mẹ của em mà.” Cao Phong gật đầu một cái.

“Trở về nhà họ Diệp luôn sao?” Kim Tuyết Mai lại hỏi tiếp.

Cao Phong nghe thấy thế thì đột nhiên im lặng một hồi.

“Nếu như có thể thì trước tiên chúng ta nên trở về thành phố Hà Nội trước đã, đến thăm thím Vân một chút.”

“Sau đó chúng ta lại cùng nhau trở về thành phố Đà Nẵng một chuyết, dường như lão Lâm Quân có chuyện quan trọng cần nói với anh.”

Cao Phong dừng lại mấy giây, sau đó tiếp tục nói ra kế hoạch trong lòng mình.

Thế nhưng, Kim Tuyết Mai là một người vô cùng nhạy cảm vì thế cô nhanh chóng nhận ra, giọng nói của Cao Phong có gì đó không ổn lắm.

“Cao Phong, chắc chắn anh đang có chuyện gì đó lừa em!”

“Có phải chuyện ở thủ đô vẫn chưa được giải quyết xong đúng không?”

Kim Tuyết Mai nghiêm túc, vẻ mặt thành thật nhìn về phía Cao Phong.

“Đã được giải quyết rồi! Tất cả đều đã được giải quyết cả rồi, em đừng lo lắng.”

Cao Phong khẽ khoát tay, sau đó khẽ cười nói: “Không phải chỉ là một nhà họ Đặng nhỏ bé thôi sao? Diệt cũng đã diệt rồi, vấn đề không lớn lắm.”

“Anh còn muốn gạt em đến khi nào đây? Anh đến nhà họ Đặng trước, sau đó đến thủ đô để giải quyết chuyện khác.”

“Ngay cả nhà họ Diệp cũng bị anh gây náo động một trận, thậm chí còn làm phiền đến quân đội nữa chứ!”

Kim Tuyết Mai căn cắn môi, nhẹ giọng nói.

Trong giọng nói của cô cũng không hề có bất kì sự oán trách cũng như trách móc nào, chỉ có vẻ lo lắng mà thôi.

Nghe thấy Kim Tuyết Mai nói thế, lúc này Cao Phong bắt đầu rơi vào im lặng.

Anh làm những chuyện đó ở thủ đô cũng chỉ có thể lừa Kim Tuyết Mai được một khoảng thời gian nào đó thôi chứ chắc chắn sẽ không lừa được cả đời.

“Hơn nữa, hôm qua em ngồi bên cửa sổ nhìn anh tiễn khách, cũng nhìn thấy mười mấy chiếc xe kia…”

Kim Tuyết Mai nói xong câu này, nhanh chóng khiến Cao Phong bỏ đi ý muốn tìm cớ để che giấu của mình.

Nếu Kim Tuyết Mai đã thấy tất cả thì cho dù anh có giải thích thế nào thì cũng chỉ khiến cô càng lo lắng hơn mà thôi.

Cao Phong rời vào trạng thái yên lặng, anh đang suy nghĩ xem mình nên nói thế nào để có thể giúp Kim Tuyết Mai bớt lo lắng.

“Chồng à, em biết ý của anh, không muốn để em phải lo lắng quá nhiều vì anh.”

“Hơn nữa, em còn biết, em không giúp được gì cho anh cả…”

Nói tới đây, Kim Tuyết Mai hơi cúi đầu, trên mặt cô có chút tự trách.

Cao Phong đưa tay ra sau đó nhanh chóng ôm Kim Tuyết Mai vào lòng.

Kim Tuyết Mai vẫn luôn là một người hiểu chuyện như thế, hơn nữa lại còn là một người thân thiện. Cô đã xóa bỏ cho Cao Phong không biết là bao nhiêu nỗi lo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi