RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3298

“Sau đó tất cả mọi người bắt đầu đưa lên máu ngàn người để tỏ thái độ, vì thế bên trên mới thuận nước béo cò mà tạm thời bỏ qua cho ngài.”

“Nhưng lần này, Cao Phong đã vi phạm uy nghiêm của toàn bộ nước Việt Nam này. Điều này tuyệt đối không thể tha thứ.”

“Bên trên không có trực tiếp đuổi giết cậu ta, cũng có thể được xem là nể mặt ngài rồi!”

Lời nói của Trọng Dương Bình khiến Diệp Thiên Long chùn xuống.

Cuốn sổ máu ngàn người này là cách duy nhất ông ta có thể nghĩ đến lúc này.

Nếu con đường này không có kết quả, ông ta thật sự không thể giúp được gì cho Cao Phong cả.

“Nếu không thử, làm sao biết nó có hiệu quả hay không?”

“Tuyết Mai cũng cầu xin tôi rồi, cho dù tôi chỉ có một chút hy vọng thì cũng phải thử một chút xem sao.”

Diệp Thiên Long dập tắt điếu thuốc trong tay, thở dài một tiếng sau đó tựa lưng vào ghế.

Trọng Dương Bình lại im lặng vài giây, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Tướng Long, ngài đã rời khỏi nơi đó nhiều năm rồi.”

“Cho dù mọi thứ vẫn như cũ thì cũng có thể đã cảnh còn người mất. Còn được bao nhiêu người đồng ý là những chuyện như thế?”

“Quan trọng hơn, nếu là vì ngài, nhất định sẽ có rất nhiều người, nhưng là Cao Phong…”

“Lúc này, dù sao quan hệ thì cũng kém hơn một bậc…”

Lời nói của Dương Trọng Bình vô cugf thẳng thắn.

Trong vấn đề này, ông ta cũng không cần phải nói tránh làm gì.

Ngụ ý Diệp Thiên Long đã rời đội nhiều năm, tuy rằng vẫn còn tại ngũ, nhưng ông ta cũng không còn chỗ đứng như khi đó.

Cho dù mọi người không có lạnh lùng với ông ta, thì cũng không còn uy lực như xưa nữa.

Suy cho cùng, quản lý khi xưa cũng không bằng quản lý hiện nay, đó cũng là bản chất của con người.

Và trọng tâm của vấn đề này là Cao Phong.

Cao Phong Phong là con rể của Diệp Thiên Long, nhưng anh lại không liên quan gì đến những người đó.

Tâm trạng Diệp Thiên Long càng lúc càng trở nên im lặng.

Trọng Dương Bình có thể nghĩ tới những điều này, thì làm sao ông ta không nghĩ tới chứ?

Nhưng làm thế nào ông ta còn có lựa chọn nào nữa đâu?

Lần này Cao Phong gặp đại nạn rồi.

Ông ta lại là ba vợ của anh, người duy nhất có thể giúp đỡ anh, nếu ông không giữ lời cố gắng hết sức giúp Cao Phong…

Không chỉ Kim Tuyết Mai sẽ oán tráng ông ta, mà ngay cả bản thân ông ta cũng sẽ bị lương tâm lên án.

“Cho dù thế nào thì tôi cũng sẽ cố gắng.”

“Vậy thì ông cũng mau chuẩn bị đi liên lạc với những người trước đây đi.”

“Sau đó, tôi sẽ đi tìm ông cụ để nhờ ông ấy vận dụng tất cả những mối quan hệ cũ của mình.”

Diệp Thiên Long lên tiếng phân phó, sau khi nói xong thì nhanh chóng đứng dậy.

“Tướng Long, ông cụ không có ở nhà.”

Trọng Dương Bình gật đầu, và sau đó lại lên tiếng ngăn cản Diệp Thiên Long.

“Không có ở đây lúc này sao? Thế ông cụ đi đâu rồi?”

Diệp Thiên Long cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình, sau đó cảm thấy nghi ngờ lên tiếng hỏi.

“Tôi không biết, lúc chạng vạng tối thì ông cụ đã ra ngoài, có lẽ là đi gặp bạn bè.” Trọng Dương Bình giải thích.

Diệp Thiên Long khẽ gật đầu, sau đó ngồi trở lại ghế, trong lòng suy nghĩ mấy chuyện.

Cho dù thế nào đi nữa, ông ta phải nói chuyện với ông cụ Diệp và nhờ ông cụ Diệp ra tay.

Xét cho cùng, ông cụ Diệp là một lão tướng.

Cùng lúc đó, nhà họ Phạm ở thủ đô.

Dù trời đã gần về đêm nhưng căn nhà của nhà họ Phạm vẫn sáng đèn.

Và từng người hộ vệ của nhà họ Phạm đều đang bày trận đi qua đi lại tuần ta.

Trông như lúc này, nhà họ Phạm đang có một nhân vật nào đó lớn ghé thăm vậy.

Trên thực tế, quả thật là có một nhân vật lớn đến viếng thăm nhà họ Phạm.

Ở sân sau nhà họ Phạm, hai cụ già đang ngồi trong sân, lặng lẽ uống trà dưới ánh đèn mờ ảo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi