RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3303

Ông Trần cầm cái quân lệnh lên xem một chút, chà nhẹ nhàng trong tay.

Sau đó, ông ta lại để quân lệnh sang một bên, tập tài liệu trong tay từ từ khép lại.

Phần tài liệu này bao gồm hầu hết tất cả mọi chuyện xảy ra với Cao Phong từ nhỏ đến lớn.

Bất kể là chuyện ở hải phận của nhà họ Cao, thành phố Hà Nội, thị trấn bi*n đ*ng hay chuyện giữa thành phố Đà Nẵng và thủ đô, hầu như đều hiện rõ trên giấy.

Dù sao, với thân phận của ông Trần thì muốn điều tra một người là chuyện vô cùng dễ dàng.

“Ngày mai dùng biện pháp mạnh dẫn người qua đây.”

“Lần này đeo còng tay cho cậu ta.”

“Không biết thì không sao, vừa biết thì giật nảy mình, cậu ta gây ra quá nhiều chuyện nhưng đều được người ta âm thầm ép xuống.”

Lúc này, ông Trần hơi tức giận, hừ lạnh một tiếng.

Cao Phong làm rất nhiều chuyện, tất cả đều vi phạm pháp luật.

Nhưng đều được ép xuống.

Lần này ông Trần chuẩn bị làm cuốn sổ tổng kết cho Cao Phong.

Người trung niên nghe vậy thì sững sờ, ông ta dè dặt nhìn ông Trần.

Trong lòng anh ta không hiểu rõ lắm, tại sao đột nhiên ông Trần lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.

“Ông Trần, ngày đó ngài từng nói, Cao Phong có thể đại diện cho lẽ trời…” Người trung niên không nhin được nhắc nhở một câu.

“Chỉ bằng cậu ta mà cũng có thể đại diện cho lẽ trời sao?”

“Xem hết tập tài liệu tôi mới biết cậu ta là người đời sau dòng chính của nhà họ Cao, coi như lớn lên ở nhà họ Cao, hoàn toàn không giống như những gì tôi nghĩ.”

Ông Trần cười lạnh một tiếng, giọng điệu có chút khinh thường.

Ngày ấy, ông ta quá ngạc nhiên và bàng hoàng, vì vậy không có thời gian suy ngẫm nhiều.

Nhưng mà, sau khi bình tĩnh lại thì ông ta cảm thấy không thực tế cho lắm, loại chuyện đó quá phức tạp.

Sau đó, xem cặn kẽ tài liệu về Cao Phong thì ông Trần càng thấy suy nghĩ ban đầu của mình nực cười đến cỡ nào.

Từ nhỏ, Cao Phong đã ở hải phận của nhà họ Cao, sao có thể liên quan gì tới chuyện này được chứ?

“Trước đó là do tôi cả nghĩ quá thôi.”

“Cao Phong gây ra sóng gió lâu như vậy rồi, cũng đã đến lúc phải nhận hình phạt.”

“Đoạn đường này của cậu ta, nếu như không có người giúp thì cậu ta rất khó có thể đi được đến ngày hôm nay.”

“Tất nhiên, có người giúp cũng là năng lực của cậu ta, ít nhất cũng có người sẵn lòng giúp cậu ta.”

“Nhưng bắt đầu từ ngày mai, chuyện gì cũng phải đậy nắp hòm rồi mới có thể kết luận người đó là tốt hay xấu.”

Ông Trần chậm rãi tựa lừng vào ghế, ánh mắt sâu thẳm, không còn trạng thái ngạc nhiên và khiếp sợ khi nhà họ Đặng biến mất nữa.

Người trung niên khẽ gật đầu, nhớ kỹ chuyện này.

“Đúng rồi, ông Trần, trước đó ngài còn nói, cần tiến cử với cấp trên, để Diệp Thiên Long lên giữ vị trí Tổng tư lệnh, đúng chứ?” Người trung niên hỏi câu thứ hai.

Chuyện này cũng do ông Trần thông báo, nhưng dù sao tuổi tác ông ta đã cao, có thể sẽ quên một số việc, vì vậy người trung niên phải nhắc nhở ông ta thường xuyên.

“Nực cười! Diệp Thiên Long bao che cho cậu ta, đó chính là biết pháp phạm pháp, dựa vào đâu mà thăng chức lên Tổng tư lệnh hả?”

“Tôi không phạt luôn anh ta đã nể mặt nhà họ Diệp lắm rồi.”

Sau khi ông Trần nói xong thì thầm nghĩ trong lòng: Nếu như Cao Phong đúng như phán đoán của mình thì Diệp Thiên Long có thể thăng chức, nhưng rõ ràng Cao Phong không phải, cậu ta chỉ là người đời sau của nhà họ Cao, Diệp Thiên Long dựa vào đâu để lên làm Tổng tư lệnh?

“Vâng, thưa ông Trần, thuộc hạ đã hiểu.”

Người trung niên gật đầu đáp lời.

Ông Trần ngẫm nghĩ một lát, nói: “Mặc dù cậu ta không giống như phán đoán của tôi nhưng quả thực cậu ta nắm giữ rất nhiều sức mạnh trong tay.”

“Vì vậy, ngày mai tôi sẽ thương lượng với cậu ta trước.”

“Trước đối xử ôn hòa, lễ nghĩa, sau mới dùng đến vũ lực. Nếu như cậu ta đã đến đây rồi mà còn dám chống lại thì anh cứ đánh chết cậu ta luôn đi.”

“Thế nên, ngày mai anh phải chuẩn bị kỹ càng từ sớm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi