RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3305

Cho dù ông cụ Diệp không quan tâm Cao Phong, thậm chí có thể không quan tâm Kim Tuyết Mai.

Nhưng đứa nhỏ trong bụng Kim Tuyết Mai ít nhiều vẫn mang dòng máu nhà họ Diệp.

“Dù thế nào thì chuyện này vẫn phải giao cho cha đó.”

Diệp Thiên Long thấy ông cụ Diệp rút điện thoại di động ra thì quay người đi ra ngoài.

Sự khẩn trương trong lòng cũng giảm đi không ít.

Chung quy, ông cụ Diệp cũng là một vị tướng lão làng.

Nếu như vận dụng toàn bộ mối quan hệ của ông ta thì Diệp Thiên Long chẳng thấm vào đâu.

Đó cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Thiên Long chịu đựng nhiều năm như vậy.

Cho dù ông ta là một vị tướng ba sao, nhưng một khi ông cụ Diệp ra tay hết mình, vác cái mặt già của ông ta đi nhờ các mối thân quen trước đây thì chắc chắn là một luồng sức mạnh kinh khủng.

Chỉ cần nói bên phía ông Trần, thì chắc chắn ông cụ Diệp lớn hơn Diệp Thiên Long.

Vì vậy, chỉ cần ông cụ Diệp đồng ý ra tay thì nhất định có thể giúp được Cao Phong.

Cho dù Cao Phong không thể bình an, không gặp chuyện gì cả, chí ít cũng có thể giảm thiểu tổn hại xuống mức thấp nhất.

Từ trên xuống dưới nhà họ Diệp, hầu hết khách mời đã ngồi đúng vị trí của mình rồi.

Cao Phong và Kim Tuyết Mai vừa tới, tất cả mọi người dồn dập đứng dậy, đi ra cửa nghênh đón hai người bọn họ.

“Anh Phong, tôi thấy anh bước đi hơi khập khiễng thì phải?”

Long Tuấn Hạo cười khúc khích gọi Cao Phong.

“Bộp!”

Long Tuấn Hạo vừa nói dứt câu, đỉnh đầu đã trúng một phát cốc.

“Cậu tự kiềm chế chính mình một chút đi, bây giờ đang ở nơi nào đây hả?” Liễu Tông Trạch mắng anh ta một câu.

Long Tuấn Hạo lè lưỡi, thành thật ngậm miệng lại.

“Chào mừng cô chủ về nhà, chào mừng cậu chủ!”

Từ trên xuống dưới nhà họ Diệp đồng thanh chào.

Cao Phong và Kim Tuyết Mai chậm rãi đi vào biệt thự nhà họ Diệp dưới tình huống mấy trăm người chen chúc phía sau.

Chào hỏi nhau mấy câu, mọi người lần lượt ngồi vào bàn.

Nói vào tiệc là trực tiếp bắt đầu luôn, mọi người tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất với khí thế cao ngất trời.

Nhưng mà không biết tại sao hôm nay ông cụ Diệp lại không ngồi vào bàn.

Cao Phong nhạy cảm phát hiện, không ngừng có người gật đầu với Diệp Thiên Long từ xa rồi đi thẳng vào phía trong nhà họ Diệp.

Nơi đó, là chỗ ở của ông cụ Diệp.

Những người đó tìm ông cụ Diệp có chuyện gì?

Chỉ trong chốc lát, đã có mười mấy người đi tới rồi vào phía trong nhà họ Diệp.

Mấy người này đều mặc áo gió màu đen, trông khá vội vã.

“Cao Phong, mau ăn đi, gắp cho Tuyết Mai nữa.”

Diệp Thiên Long thấy mắt Cao Phong lóe lên, vội vàng gọi anh.

“Vâng, vâng.”

Cao Phong thu hồi tầm mắt, gắp một ít đồ ăn thanh đạm cho Kim Tuyết Mai, nhưng anh vẫn không nhịn được nhìn về phía bên kia.

Nhìn chung thì những người đó khá lớn tuổi, chắc cũng phải bốn mươi tuổi, thậm chí có ông cụ năm, sáu mươi tuổi.

Trọng điểm chính là bước chân của bọn họ vô cùng vững chắc, khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ, cương quyết.

Có lẽ là người trong quân đội.

“Anh Phong, nào nào nào, uống rượu!”

“Ngày anh kết hôn, không dám mời anh uống, hôm này dù nói thế nào đi chăng nữa cũng phải uống hết mình!”

Long Tuấn Hạo một tay cầm chai rượu, một tay cầm chén, nói với Cao Phong, kéo dòng suy nghĩ miên man của anh lại.

“Anh Phong, anh thẫn thờ cái gì đấy hả? Chị Tuyết Mai gọi anh hai câu rồi đó.” Liễu Tông Trạch cũng gọi anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi