RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3307

Ở bàn Diệp Thiên Long.

Trong mắt ông ta chỉ có Kim Tuyết Mai, ông ra nói gì đó với Kim Tuyết Mai.

“Trung tướng Long.”

Đúng lúc đó, Trọng Dương Bình đi tới, giọng điệu có chút gấp gáp.

Diệp Thiên Long hơi sững sờ, sau đó nói cười với Kim Tuyết Mai một cái, đứng dậy đi về phía xa xa.

“Xảy ra chuyện gì?”

Diệp Thiên Long liếc nhìn về phía sau, kéo dài khoảng cách với Kim Tuyết Mai rồi mới cau mày hỏi.

“Người của ông Trần đến rồi.”

Trọng Dương Bình cắn răng nói: “Bây giờ đang trên đường, chẳng mấy chốc sẽ đến nơi.”

“Cái gì?” Diệp Thiên Long nghe vậy thì hơi kinh ngạc, sau đó ông ta giận tím mặt.

Đây là muốn ép Cao Phong vào cùng đường à?

Dẫn theo người đến đám cưới muốn bắt Cao Phong đi.

Diệp Thiên Long phải lấy quân lệnh ba sao ra thì mới có thể chặn bọn họ, giúp Cao Phong tranh thủ một chút thời gian.

Nhưng hôm qua vừa mới đi, hôm nay ông Trần lại dẫn người đến một lần nữa?

Thật sự là không cho người khác một cơ hội để thở.

Vốn dĩ Diệp Thiên Long còn nghĩ, mình đã lấy quân lệnh ba sao ra để bảo đảm cho Cao Phong.

Tấm quân lệnh đấy, ít nhất cũng có thể giúp Cao Phong tranh thủ hai ngày.

Cho nên hôm nay sau khi Kim Tuyết Mai trở về từ cửa sau, Diệp Thiên Long định để Cao Phong về thành phố Hà Nội trước.

Tiếp đó, Cao Phong về trấn giữ ở cơ sở của mình, Diệp Thiên Long sẽ hỗ trợ ở nhà, có thể dễ dàng hơn.

Nhưng mà xem ra, phía trên căn bản là không muốn cho họ cơ hội này.

“Người tôi bảo ông liên lạc đâu, chuyện kia làm đến đâu rồi?”

Diệp Thiên Long có chút nóng nảy lấy điếu thuốc ra, đốt rồi hút một hơi.

Bây giờ, cách duy nhất ông ta có thể sử dụng chính là nhờ sự giúp đỡ của những người khác.

“Trung tướng Long, chuyện kia, không làm được…”

“Ông tự mình lên tiếng, có rất nhiều người đồng ý làm, nhưng mà, những người đó, có chút coi thường Cao Phong.”

“Bởi vì ở Cao Phong không có chức vị nào trong quân đội, thậm chí ở trong mắt bọn họ Cao Phong chính là tên phản tặc gây rối.”

“Cho nên, muốn bọn họ vì Cao Phong mà đối đầu với phía trên, căn bản là không thể!”

Giọng Trọng Dương Bình bất lực, không biết làm sao.

Nói trắng ra là, mặc dù Cao Phong đang nắm giữ hai phần ba nền kinh tế Việt Nam, nhưng lại không thể ảnh hưởng gì đến người trong quân đội.

Cao Phong ở trong quân đội, ngay cả một cái chức binh nhì cũng không có, sao những người đó có thể coi trọng anh được?

Nếu Cao Phong có quân hàm, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

Nhưng cuối cùng Cao Phong cũng chỉ là một người bình thường.

Ở trong mắt những người trong quân đội, anh cũng chỉ là một người kém cỏi mà thôi.

“Đi, gọi Cao Phong đến đây.”

Lúc này tim của Diệp Thiên Long đã nhảy lên tới cổ họng.

Vốn là có thể dùng quân lệnh ba sao chống đỡ hai ngày, kết quả lại chỉ chống đỡ được một ngày.

Chuyện này nói rõ điều gì?

Nói rõ ông Trần đã mất hết kiên nhẫn, đang mạnh mẽ tiến công.

Nếu Cao Phong đi, chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít.

Cho nên, phải đưa Cao Phong đi trước.

“Ông Diệp Thiên Long!”

Diệp Thiên Long đi tới trước mặt Cao Phong, cướp ly rượu trong tay Cao Phong.

Cao Phong vẫn chưa kịp uống xong một ngụm rượu, lúc này có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Thiên Long.

“Đừng nói, cũng đừng hỏi.”

“Bây giờ, cậu đưa Kim Tuyết Mai đi trước, lái xe đến sân bay, tôi sẽ bảo phía sân bay sắp xếp.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi