Chương 3314
“Vậy nên các người nghĩ ông Trần không chuẩn bị sao?”
Tướng Lâm dường như cũng đã mất hết kiên nhẫn, nụ cười trên mặt vô cùng sâu xa.
“Có ý gì?”Ông cụ nhà họ Diệp hơi nhíu mày lại.
Thế mà tướng Lâm chỉ hừ lạnh một tiếng, không nhìn ông cụ nhà họ Diệp.
Chỉ nhìn thấy tướng Lâm cho tay vào trong ngực, một giây sau cầm ra một con dấu màu vàng.
Không sai, là con dấu chứ không phải quân lệnh.
Quân lệnh ba sao của Diệp Thiên Long đã đủ chói mắt rồi.
Mà lúc này con dấu trong tay tướng Lâm hoàn toàn bằng vàng, bên trên có hai con rồng lượn vòng, đang mở miệng ra, nhìn vô cùng hung ác.
Từ sau khi con dấu xuất hiện, trên người tướng Lâm như phát ra một khí thế bức người.
Ánh sáng của con dấu phát ra càng làm người ta không dám nhìn thẳng.
Quân lệnh trong tay sáu tướng đằng sau ông cụ nhà họ Diệp như mất hết màu sắc, căn bản không dám tranh để phát sáng.
“Con dấu, con dấu của tổng tư lệnh!”
“Con dấu của tổng tư lệnh…”
“Đó là, đó là con dấu của tổng tư lệnh!”
“Trời ạ, ông Trần dùng con dấu của tổng tư lệnh rồi, Cao Phong chết chắc!”
“Không ngăn được nữa, không ngăn được nữa, cho dù là ai cũng không ngăn được!”
Trong một thời gian ngắn, vô số giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Sức mạnh của con dấu tổng tư lệnh đủ để áp bức tất cả!
Không hề nói quá, con dấu tổng tư lệnh này giống như thanh kiếm của vua ngày xưa.
Nhìn thấy con dấu như nhìn thấy tổng tư lệnh.
Thậm chí, hàm ý của con dấu tổng tư lệnh còn đáng sợ hơn cả ông Trần tự mình đến đây.
Bọn họ trong lúc giận dữ còn có thể thách thức ông Trần.
Thế nhưng đối mặt với con dấu của tổng tư lệnh, bất luận là ai cũng không dám thô lỗ.
“Lâm Thừa Khải tôi lấy danh nghĩa của ông Trần, tay cầm con dấu của tổng tư lệnh, ra lệnh bắt Cao Phong.”
“Ai dám cảm, giết tại chỗ, không quan tâm đến sống chết.”
Tướng Lâm hừ lạnh một tiếng, tay cầm con dấu, bỗng nhiên giơ lên không trung.
Sáu vị tướng không nói gì, cất quân lệnh trong tay vào ngực mình, ai cũng kinh hồn bạt vía.
Ngay sau đó, mười mấy người sau lưng ông cụ nhà họ Diệp đều bước lên trước, vào tư thế chuẩn của một người lính, sau đó giơ tay phải lên kính chào.
Trọng Dương Bình, Diệp Thiên Long, bao gồm cả ông cụ nhà họ Diệp, đều đứng thẳng người, cung kính chào.
Ở đó có nhiều người như vậy, chỉ cần là người trong quân đội, toàn bộ đều như nhìn thấy thánh thần, giơ tay kính chào.
Một con dấu mà áp đảo được tất cả mọi người ở đó.
Lúc này, không có ai dám nói thêm nửa chữ nữa.
Lâm Thừa Khải nhìn thấy mọi người như vậy thì lại hừ lạnh một tiếng.
Nhà họ Diệp này, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Ông Trần đã ba lần bảy lượt cho họ thêm cơ hội, thế nhưng bọn họ không biết quý trọng.
Bây giờ đã biết anh ta lợi hại như thế nào rồi sao?
“Còng lại rồi đưa đi!”
Lâm Thừa Khải cầm con dấu, lớn tiếng quát.
Một binh sĩ lập tức nhặt còng lên, đi đến trước mặt Cao Phong.
Cao Phong nhìn thấy binh sĩ, không hề có một chút phản kháng nào, lại từ từ giơ tay ra lần nữa.
Mà lần này, những người sau lưng ông cụ nhà họ Diệp không dám ngăn cản một chút nào.
Thậm chí trước khi Lâm Thừa Khải cất con dấu ấy đi, bọn họ còn không dám tùy tiện động đậy.
Tất cả mọi người đều không rời mắt, giữ tư thế cung kính, như là nhìn thấy tổng tư lệnh!
“Cao Phong!”
Kim Tuyết Mai hét lên một tiếng.
Mà Diệp Thiên Long đang giữ tư thế cung kính cũng hét lên.