"Trong suy nghĩ của cô thật sự cho rằng nhãn hiệu trong nước không bằng Iphone 11 của cô?” Vẻ mặt Cao Phong lạnh nhạt nói.
"Đương nhiên! Điện thoại trong nước đắt nhất cũng không thể sánh bằng Iphone!" Kim Ngọc Dung không chút do dự gật đầu trả lời.
Cao Phong không quan tâm đến Kim Ngọc Dung nữa, quay đầu nhìn Kim Tuyết Mai nói: "Tuyết Mai, mở ra đi."
Kim Tuyết Mai sửng sốt một chút, khẽ gật đầu, sau đó cẩn thận nâng hộp đóng gói, một tay nhỏ khác từ từ mở bao bì bọc chiếc hộp ra.
Kim Ngọc Dung, Kim Hiểu Mỹ và những nhân viên công ty Kim Thiên kia đều duỗi cổ về phía này mà quan sát.
Bọn họ đều muốn biết Cao Phong tính cách giả dối mượn xe giả giàu này có thể mua một chiếc điện thoại di động cho Kim Tuyết Mai hay không.
"Bóc!" Hộp điện thoại hoàn toàn mở ra, một chiếc điện thoại lặng lẽ nằm ở bên trong.
“Ha ha! Quả nhiên cái này vốn cũng không phải là Vsmart Aris Pro, cũng không biết là điện thoại không chính hãng nào.
Kim Ngọc Dung đúng lúc nhìn lướt qua thì trực tiếp cười ha ha.
Mặt trước điện thoại Vsmart Aris Pro chắc chắn không phải dáng vẻ này, lớn nhỏ đều khác biệt. Quả nhiên Cao Phong cầm chiếc hộp điện thoại hơn mười hai triệu này, bên trong vậy mà là một chiếc điện thoại nhái. Mà đám người Kim Hiểu Mỹ nghe nói như thế thì cũng chê cười một trận.
Không ngờ Cao Phong ngay cả Vsmart Aris Pro cũng không mua nổi, vậy mà đem tới một cái điện thoại không chính hãng?
Mà Kim Tuyết Mai lúc này lại không hề phản ứng với Kim Ngọc Dung, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy chiếc điện thoại này thì cô đã thích rồi.
Hơn nữa đây là thứ Cao Phong tặng cô, cho nên Kim Tuyết Mai càng yêu thích không buông tay.
Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, đặt trong tay ngắm thật kỹ.
"Ha ha, Cao Phong, điện thoại này bao nhiêu tiền? Sáu trăm ngàn? Một triệu?" Kim Ngọc Dung nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp cười nhạo nói với Cao Phong.
Chẳng qua Kim Ngọc Dung không hề phát hiện khi Kim Tuyết Mai lấy điện thoại ra, sau khi mọi người ở đây thấy điện thoại, rất nhiều người trong nháy mắt ngậm miệng lại.
Kim Hiểu Mỹ là kinh ngạc nhất, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi.
Kim Ngọc Dung còn chưa phát hiện ra tất cả điều này, vẫn đang lớn tiếng cười nhạo.
Cô ta cảm thấy Cao Phong lấy ra một chiếc điện thoại không chính hãng chuyện này có thể khiến cô ta cười hơn một năm.
"Nếu cô không có kiến thức thì đừng nên ở đây khoe khoang IQ của cô." Cao Phong nhàn nhạt trả lời.
"Tôi không có kiến thức? Vậy cậu nói cho tôi nghe xem đây là loại điện thoại rách nát gì?" Kim Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng.
"Vsmart Mate 30RS, Porsche bản giới hạn toàn cầu..." Không đợi Cao Phong trả lời, Kim Hiểu Mỹ lại vô tình trả lời.
Mà những nhân viên kia, vừa mới bắt đầu vẫn còn hơi do dự, bây giờ nghe Kim Hiểu Mỹ nói như vậy, nháy mắt đã thêm chắc chắn.
Cao Phong đưa điện thoại này cho Kim Tuyết Mai, chính là một chiếc Vsmart quý nhất kia, cái Porsche bản giới hạn toàn cầu.
"Cái gì?" Kim Ngọc Dung nghe vậy sững sờ, vội vàng nhìn chiếc điện thoại trong tay Kim Tuyết Mai.
Chiếc Vsmart Porsche bản giới hạn nổi tiếng như vậy, sao cô ta có thể không biết?
Cho dù là nhãn hiệu trong nước mà cô ta nói xem thường trong miệng, nhưng cũng âm thầm coi không ít hình ảnh chiếc điện thoại này trên mạng.
Dù sao chiếc điện thoại này đại biểu cho sự xa hoa, cao quý, quyền lực, ai dùng thì người đó cao quý.
"Chiếc Vsmart Porsche bản giới hạn, giá trị chắc chắn vượt cái Iphone 11” Một nhân viên nói chắc như đinh đóng cột.
“Đâu chỉ là vượt qua? Chiếc điện thoại Porsche bản giới hạn này là bản giới hạn toàn cầu, anh có tiền cũng chưa chắc có thể mua được."
"Không sai, Iphone 11 mặc dù quý giá nhưng cũng có thể mua được. Nhưng chiếc điện thoại VSmart Porsche bản giới hạn này cho dù anh có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.”
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đồng loạt lộ ra vẻ hâm mộ và bất ngờ.
Ngay cả Kim Hiểu Mỹ lúc này cũng không nói lời nào, im lặng bỏ chiếc Iphone 11 của mình vào túi.
Kim Hiểu Mỹ thậm chí đang nghĩ, cả thành phố Hà Nội cũng chưa có nổi mười chiếc, dù sao đây chính là bản giới hạn toàn cầu.
Không ngờ lại bị Cao Phong lấy được, chuyện này thật sự... Khiến trong lòng cô ta không biết có tâm trạng gì.
Trong lòng Kim Tuyết Mai rất vui mừng, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Nhãn hiệu trong nước thì kém sao?" Khóe miệng Cao Phong nhếch lên nụ cười giễu, nhìn Kim Ngọc Dung hỏi.
Kim Ngọc Dung cắn răng, một câu cũng không nói được.
Cô ta rất muốn cầm điện thoại của mình ra hạ thấp chiếc điện thoại của Kim Tuyết Mai. Nhưng Iphone 11 của Kim Hiểu Mỹ cũng không được, chiếc Iphone 10 của mình chỗ nào có thể sánh bằng chiếc Porsche giới hạn kia?
Trước đây mọi người còn cảm thấy Cao Phong vẫn là Cao Phong không có tiền lúc trước kia.
Bây giờ lại không nhịn được mà nghĩ tới, ngay cả điện thoại này Cao Phong cũng có thể cầm tới, anh thật sự là kẻ không tiền không thế sao?
Phải biết điện thoại này cũng không phải kẻ có tiền thì có thể mua được, còn phải quen biết rộng rãi nữa.
"Tuyết Mai, chúng ta đi thôi." Cao Phong quay đầu nhìn về phía Kim Tuyết Mai.
"Được." Kim Tuyết Mai gật đầu như gà con mổ thóc, nhanh chóng đuổi theo bước chân Cao Phong.
"Cao Phong, cho dù cậu mua nổi loại điện thoại này, Bentley Mulsanne kia cũng vẫn không phải của cậu, chẳng qua chỉ là cậu tới mượn danh người khác thôi, đây là sự thật." Kim Ngọc Dung hét lớn một tiếng.
Cao Phong nghe vậy thì dừng bước, quay người nhìn Kim Ngọc Dung nói: “Cho nên cô muốn thể hiện cái gì?"
"Nếu cậu có bản lĩnh thì lấy ra hợp đồng mua chiếc xe kia đi." Kim Ngọc Dung nhìn chằm chằm Cao Phong.
"Ha ha, Cao Phong tôi đời này làm việc, cần gì phải giải thích với người khác?”
"Hơn nữa, tôi cần chứng minh với cô cái gì sao? Cô cho rằng cô là ai?"
Cao Phong nói xong câu đó, đưa tay kéo tay Kim Tuyết Mai, quay người đi về phía xe đang đậu.
Kim Tuyết Mai lúc này bị Cao Phong nắm tay, cảm nhận được khí thế bá đạo kia trên người Cao Phong, trong lòng bỗng dưng gợn sóng.
"Nhớ lấy, làm việc gì cũng có giới hạn thôi, người phụ nữ của Cao Phong tôi, không cho phép bất cứ ai ức hiếp."
“Nếu còn tái phạm, tôi tuyệt đối sẽ khiến cô cút khỏi công ty của nhà họ Kim." Cao Phong vứt xuống câu này xong thì cũng không quay đầu lại.
Miệng Kim Ngọc Dung mấp máy, quả thực không tìm ra lời thích hợp phản bác, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng che giấu sự xấu hổ.
Đám người ở đây, cũng không có ai dám chê cười câu nào nữa.