Chương 3336
Cho nên, Cao Phong yên lặng chốc lát, sau đó vẫn là gật đầu nói: “Ông Trần, ngài nói đi.”
“Được.”
Ông Trần chậm rãi gật đầu. Trong tay ông ta cầm lên một cây thước, trực tiếp chỉ vào bản đồ ở sau lưng mình.
Cao Phong dõi mắt nhìn theo bản đồ của Việt Nam. Ánh nhìn vô cùng ngang ngược, hừng hực khí thế oai hùng.
“Cậu thấy những nơi tôi viết kí hiệu này nghĩa là gì?”
Ông Trần không nói nhảm, trực tiếp chỉ lên những giải đất được ký hiệu bởi những hình thù đặc biệt.
Cao Phong hơi nheo mắt, nhìn theo đầu thước của ông Trần.
Những ký hiệu kia đa số là được đặt ở khu vực biên giới.
Nói chính xác hơn thì chính là những chỗ biên giới giáp ranh, còn được gọi là khu vực không được ai quản lý.
Ở những chỗ đó đều có một đặc điểm chung, đó chính là loạn.
Cư dân đến từ khắp mọi nơi đổ về, tốt xấu lẫn lộn.
An ninh trật tự cũng loạn. Dù sao thì khu vực không do ai quản lý nhất định là sẽ dễ dẫn đến những cuộc tranh chấp.
Ánh mắt Cao Phong lóe lên, nhẹ nhàng nói: “Tôi không hiểu.”
“Ha ha…”
Lâm Thừa Khải nghe thấy vậy, không nhịn được mà cười lên đầy lạnh nhạt, hình như còn đem theo chút khinh thường.
Nhưng mà Cao Phong lại chẳng thèm giải thích gì thêm. Bởi vì bây giờ, dường như anh đã lờ mờ đoán ra được ý đồ thật sự của ông Trần.
Khó trách tại sao trước đó, ông ta lại không ngừng gây áp lực với mình.
Chính là đợi đến bây giờ, chỉ để lại cho mình một con đường sống duy nhất?
Quả nhiên là người dày dặn kinh nghiệm.
“Cậu thật sự không nhìn ra sao?”
Ông Trần khẽ cau mày, trong lòng có chút không tin.
“Tôi không giỏi những chuyện này, ông Trần thứ lỗi cho.” Cao Phong giả vờ ngu ngơ, gật đầu trả lời.
Ông Trần nghe vậy, cùng Lâm Thừa Khải bồn mắt nhìn nhau rồi cân nhắc lại một chút.
“Những khu vực này đều thuộc khu vực biên giới.”
“Tất cả đều rất loạn.”
Ông Trần vừa nói, vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Cao Phong.
Còn sắc mặt của Cao Phong vẫn như cũ, không hề thay đổi. Vừa vặn, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Những khu vực này không chỉ loạn mà còn có rất nhiều những thế lực nhỏ chiếm cứ.”
“Ngoài lính đánh thuê ra thì còn có một bộ phận phản động khác nữa. Bọn họ tự xưng bá ở đây rồi thường xuyên gây nhiễu loạn ở khu vực biên giới của chúng ta.”
“Khiến cho khu vực biên giới gặp rất nhiều phiền toái.”
Ông Trần thấy Cao Phong có chút không hiểu, đành phải giải thích rõ ràng hơn.
Cao Phong nghe thấy vậy cũng khẽ gật đầu, giống như là vừa được khai thông vậy.
Trên thực tế, trong lòng anh hiểu rất rõ.
Trên thực tế anh trong lòng rốt cuộc minh bạch, tại sao trước tự mình nói, một trăm năm chục ngàn phong hiên chiến sĩ lúc này giải tán, có thể phải trở thành lính đánh thuê thời điểm, ông Trần thái độ sẽ phản ứng lớn như vậy.
Hóa ra chuyện khiến ông Trần trằn trọc, trăn trở lại chính là chuyện này.
Đối với rất nhiều lính đánh thuê mà nói, ai có sữa thì người đó chính là mẹ.
Chỉ cần bạn có thể đưa ra những lợi ích hài lòng bọn họ thì lúc nào bọn họ cũng có thể làm việc cho bạn.
Xem ra, đây cũng là vấn đề khó khăn trước mắt mà ông Trần gặp phải.
“Cho nên, ý của cậu là như thế nào?”
Ông Trần nói tới đây bỗng nhiên ngừng lại, hỏi Cao Phong một câu.
“Tôi sao?” Cao Phong nghe vậy cũng hơi sững sờ, sau đó ho khan một tiếng nói: “Tôi chưa từng được trải qua huấn luyện quân đội, cho nên, không biết những chuyện này.”
“Cậu lại khiêm tốn rồi.” Ông Trần có chút nhức đầu, nói: “Cậu có thể quyết đoán dẫn dắt người khách, so với đem quân đánh giặc thì cũng đâu có gì khác nhau?”
“Cậu có thể dẫn dắt được nhiều liên minh thương mại như vậy, còn có thể trán áp được một trăm lăm mươi nghìn binh sĩ của Phong Hạo. Cậu đừng nói là cậu không biết nhé?”