RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3338

“Hơn nữa, dưới tác động của dư luận xã hội, nhất định đến lúc đó, Liên Hợp Quốc sẽ ra mặt, yêu cầu chúng ta bồi thường thiệt hại cho bọn họ.”

Ông Trần càng nói càng tức giận, hừ lạnh một tiếng nói: “Thậm chí bọn họ đứng bên ngoài khu vực năm mươi mét đó rồi khiêu khích chúng ta. Chúng ta cũng không có cách nào khác.”

“Cách cách.”

Sau khi Ông Trần nói xong, ông ta liền châm cho mình một điếu thuốc lá.

Đối với ông ta mà nói, ông ta không hề sợ phải đổ mồ hôi sương máu để chiến đấu một phen.

Nhưng đối phương cứ không ngừng quấy rầy như vậy, bộ dạng bắn trộm một nhát súng rồi bỏ chạy khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng tức tối.

Mắt Cao Phong nheo lại nói: “Cho dù bọn họ chạy ra khỏi cột mốc biên giới nhưng mà bọn họ chỉ khiêu khích ở phía trước. Chúng ta không thể đến lãnh thổ của bọn họ rồi bắt người được sao?”

Ông Trần nghe thấy vậy, chậm rãi lắc đầu, cười khổ nói: “Nếu như chuyện này là do bọn họ sai khiến thì sao? Bọn họ sẽ để mặc cho chúng ta qua đó bắt giữ người hay sao?”

“Hơn nữa, những tên lính đánh thuê kia chính là không có chỉ huy, không thuộc bất kỳ một phe phái nào cả. Chúng ta cũng không có cách nào đi tìm đối phương để nói chuyện được cả.”

Một câu nói thôi cũng khiến cho Cao Phong á khẩu, không trả lời được.

Nếu như đối phương đã mặt dày làm như vậy thì Việt Nam đúng thật là hết cách.

“Cho nên Cao Phong, chắc hẳn cậu cũng có thể nghĩ ra. Tôi không áp dụng chế tài với cậu là vì muốn đàm phán với cậu.”

“Đề xuất của tôi chính là cho cậu nhập ngũ. Sau đó nghĩ cách quét sạch những mối uy hiếp ở biên giới đi, bảo vệ sự yên bình của Việt Nam.”

Ông Trần vô cùng sôi cục, khiến cho ai nấy cũng phải nhiệt huyết sôi trào.

Cao Phong cũng giống như vậy, không thể ngoại lệ.

Dù sao thì những chuyện ra sức vì đất nước như vậy, chỉ cần là đàn ông con trai nhiệt huyết thì sẽ không từ chối.

Nhưng sau khi sôi trào nhiệt huyết thì Cao Phong lại chậm rãi lắc đầu.”

“Ông Trần, chuyện này, thứ lỗi cho tôi không thể ra sức…”

Cao Phong cúi đầu yên lặng, trong lòng có một chút áy náy.

Từ xưa đến nay, có thể rất nhiều chuyện khó có thể vẹn cả đôi đường.

Bây giờ, anh không phải là một người bình thường nữa. Anh đã là một người chồng, còn sắp trở thành cha của hai đứa trẻ nữa.

Anh chỉ muốn được sống một cuộc sống yên bình cùng Kim Tuyết Mai, nuôi nấng hai đứa trẻ thành người.

Tình yêu chân chính không phải là giàu sang sung túc, không phải là quyền thế ngút trời mà chính là âm thầm bầu bạn.

Nghe thấy lời từ chối của Cao Phong, Lâm Thừa Khải hơi sững sờ. Ông Trần cũng sững sờ hệt như vậy.

“Ở cái tuổi này của tôi cũng sớm phải lui xuống rồi.”

“Nhưng chuyện ở biên giới còn bất bình ngày nào thì trong lòng tôi còn không yên ngày đó.”

“Nhiều năm như vậy rồi, tôi vẫn luôn nghĩ cách nhưng vẫn chưa tìm được một người xuất sắc.”

“Bây giờ, tôi gặp cậu. Tôi cảm thấy, cậu có thể làm được chuyện này.”

“Tại sao cậu không thể suy nghĩ lại chứ?”

Những lời này của ông Trần không còn chút uy nghiêm nào mà hoàn toàn là thái độ thương lượng với Cao Phong.”

Cao Phong do dự một chút, vẫn lắc đầu nói: “Tôi tự thấy bản thân mình khó có thể đảm đương được trách nhiệm nặng nề này. Hơn nữa, tâm tư của tôi cũng không đặt ở nơi này.”

“Phần đời còn lại, tôi chỉ muốn được cùng Tuyết Mai sống một cuộc sống yên tĩnh.”

“Nếu như những chuyện vừa rồi quá mức lớn lao, vậy thì chúng ta không bàn chuyện này nữa. Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ đến vùng biển của nhà họ Cao sinh sống, không rời khỏi đó nửa bước.”

Những lời này của Cao Phong vô cùng thành khẩn.

Nhưng trong đó cũng biểu đạt một hàm ý vô cùng kiên quyết.

“Cao Phong!”

Ông Trần đột nhiên thét lên, đập bàn.

“Không sai, cậu muốn có một cuộc sống yên ổn. Nhưng bây giờ, cậu không còn sự lựa chọn nào khác nữa cả.”

“Cậu phải hiểu, bây giờ, cậu là một người tội phạm. Trên người cậu mang theo tội tử hình đó.”

“Tôi tới đây là để cho cậu có cơ hội lập công chuộc tội. Cậu có biết hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi