RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3355

Nhưng qua lời truyền miệng của mọi người thì cái tên Cao Phong này cũng trở thành một tội phạm từng phải ngồi tù rồi.

Đến lúc đó, nhất định sẽ tạo thành một sự ảnh hưởng không tốt đến thế hệ đời sau của bọn họ.

“Nhưng mà, em và con không muốn anh phải gặp nguy hiểm thêm một lần nào nữa.” Kim Tuyết Mai yên lặng hồi lâu, vẫn nhẹ giọng nói.

“Ha ha, không quan trọng. Mạng của anh dai lắm, không chết được đâu.” Cao Phong cười ha hả, xua xua tay nói.

“Nói cái gì thế, không được nói xui xẻo, nhổ ra đi.” Kim Tuyết Mai đưa tay vỗ vào người Cao Phong, gương mặt vô cùng nghiêm túc nói.

“A…” Cao Phong sững sốt rồi vẫn cười nói: “Được rồi, pi pi pi. Được chưa?”

Kim Tuyết Mai lại chắp hai tay thầm cầu nguyện, sau đó mới nhìn Cao Phong nói: “Sau này dù có thể nào cũng không được nói gở.”

“Anh biết rồi.” Cao Phong gật đầu một cái, sau đó nói: “Thật ra thì anh đã tính toán cả rồi. Cho dù anh có đi làm công chuyện cho ông Trần thì nhiều nhất cũng chỉ mất gần một tháng thôi.”

“Chỉ một tháng thôi mà có thể rửa sạch tội ranh, còn được cấp quân hàm nữa. Vụ làm ăn này tuyệt đối không lỗ.”

Mặt Cao Phong cố làm ra vẻ tham lam, vừa cười vừa ra tay.

Thấy dáng vẻ tham lam của Cao Phong, Kim Tuyết Mai cũng bị chọc cười.

“Nhưng mà ông Trần muốn anh làm chuyện gì thế?” Kim Tuyết Mai hỏi nhỏ.

“Suỵt.” Cao Phong đưa tay lên, mặt vô cùng kiêu ngạo nói: “Đây chính là chuyện quốc gia đại sự.”

“Chuyện liên quan đến an nguy sau này của Việt Nam, em nói xem có phải đại sự không?”

“Anh nói có em biết nhé, lần này, chồng em nhất định phải làm anh hùng.”

Mặt Cao Phong vô cùng ngạo nghễ khiến cho Kim Tuyết Mai không tin được, cho nên cô bĩu môi theo bản năng.

“Em đừng có mà không tin, chỉ có điều chuyện này phải giữ bí mật nên là bây giờ, tạm thời chưa thể nói cho em biết thôi. Dù sao thì có nói cho em biết thì cũng chẳng có ích gì.”

“Tóm lại là nếu như anh phải đi, em cứ yên tâm ở nhà chờ anh nhé, chờ đến ngày anh trở về…”

“Lúc đó chắc hẳn là sẽ được hàng vạn người nghênh đón. Ngay cả ông Trần cũng phải tự mình phong tặng huy chương cho anh, cấp quân hàm.”

Nói tới chuyện này, Cao Phong thật sự vẫn có chút mong đợi.

Bất kỳ người đàn ông nhiệt huyết nào mà không ấp ủ trong lòng giấc mộng được làm anh hùng chứ?

Đừng nói là đem kiếm đi khắp chân trời mà ngay cả là quyết chiến nơi sa trường.

Gánh nặng trên vai, đứng sau lưng là cả dân tộc. Cảm giác phóng khoáng ấy không từ ngữ nào có thể hình dung được.

“Theo như anh nói thì thật sự anh phải đồng ý với ông Trần sao?” Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng nhíu mày.

Bây giờ, đối với Kim Tuyết Mai mà nói, cô không cần Cao Phong có nhiều tiền bạc, có quyền có thế. Cô chỉ hy vọng Cao Phong có thể bình an.

Hai người bọn họ đã cùng nhau trải qua quá nhiều chuyện rồi.

Cuối cùng cũng không thoát khỏi một câu nói.

Bầu bạn mới là lời tỏ tình lâu dài nhất.

Những thứ khác đều là vật ngoại thân thôi.

“Chuyện này…” Cao Phong hơi sững sờ, sau đó nói: “Anh vẫn nên suy nghĩ cẩn thận.”

“Bây giờ, trước hết là không cần cân nhắc đến những chuyện này. Ông Trần cho anh thời gian để suy nghĩ. Cho nên, anh sẽ xử lý xong xuôi những chuyện trong tay trước đã rồi mới đi nói chuyện với ông ấy.”

Cao Phong yên lặng hai giây, vẫn không đưa ra một câu trả lời xác định.

Tuy là nói có thể ra sức vì nước nhưng mà chuyện quyết chiến sa trường, quét sạch giặc thù quả thật khiến cho Cao Phong cuộn sóng trong lòng.

Nhưng vẫn là câu nói ấy, bây giờ, anh không phải chỉ có một mình.

Dù có không tính đến những người cấp dưới kia thì sau lưng anh vẫn còn có Kim Tuyết Mai và hai cục cưng sắp chào đời.

Thật sự là khó mà vứt bỏ được.

Cho nên bây giờ, Cao Phong vô cùng rối rắm.

Một bên là tổ quốc, một bên là gia đình.

Có câu, việc nhà còn chưa xử lý xong thì làm sao quản được chuyện thiên hạ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi