RỂ QUÝ RỂ HIỀN

“Bốp!” Thứ này phát ra một tiếng động lớn, nó bị ném lên mặt bàn phát ra âm thanh thanh thúy.

Mọi người đều nhìn về phía mặt bàn, đó là một chuỗi vòng tay!

Một chữ Vũ ở phía trên vòng tay lúc này đặc biệt dễ làm người khác chú ý.

Chuỗi vòng tay này là của Cao Phong! Nhìn đến đây, Kim Tuyết Mai đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cao Phong, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên.

Cao Phong lại dám lừa cô?

“Cái này được tìm thấy trong phòng nơi tôi bị tai nạn, trái lại tôi muốn hỏi anh Cao Phong, rốt cuộc vòng tay này có phải của anh không?"

"Nếu như anh còn không thừa nhận, vậy anh giải thích đi tại sao vòng tay của anh lại xuất hiện ở trong phòng nơi tôi xảy ra tai nạn!"

Cao Phong nghe vậy thì im lặng, sau đó giải thích: “Anh không có không thừa nhận, quả thực anh có đến nơi đó nhưng mà anh đến đó để cứu em."

"Ha ha, anh tốt với tôi như vậy sao? Tôi về nhà muộn anh còn không bằng lòng ra ngoài tìm tôi, bây giờ lại đi cứu tôi sao?" Kim Tuyết Ngọc cười giễu.

"Em có thể kiểm tra máy theo dõi, cũng có thể tới hỏi nhân viên của khách sạn kia.” Cao Phong khẽ thở dài, khẽ siết chặt tay thành nắm đấm.

"Anh, ngay cả một dấu chấm câu tôi cũng không tin! Anh đã dám làm như thế thì khẳng định anh đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ rồi?" Kim Tuyết Ngọc lạnh lùng nhìn Cao Phong.

"Em có tin không, Cao Phong anh đoan chính ngồi ở đây nếu không phải vì Tuyết Mai thì anh cũng sẽ không giải thích với em." Cao Phong khẽ nhíu mày.

"Cao Phong! Anh đừng nói nữa! Tại sao anh lại lừa em?" Không đợi Kim Tuyết Ngọc mở miệng, Kim Tuyết Mai nhìn về phía Cao Phong hỏi.

Cao Phong quay đầu nhìn về phía Kim Tuyết Mai, anh biết Kim Tuyết Mai đang nói về chuyện cái vòng tay.

Nhưng lần này Cao Phong lại không trả lời.

Giải thích đến bây giờ Cao Phong cũng hơi mệt mỏi, cho nên cũng không muốn giải thích thêm gì nữa.

Trong khoảng thời gian này, Kiều Thu Vân và Kim Tuyết Ngọc đã có thành kiến về mình, rốt cuộc hôm nay đã bùng nổ.

Đây cũng là cuộc xung đột gay gắt nhất của mọi người trong ba năm qua.

Cao Phong đã sớm đoán trước được tất cả, nhưng mà không ngờ sẽ nhanh như vậy.

Hóa ra cho tới bây giờ đám người Kiều Thu Vân đều chưa từng tiếp nhận mình, càng chưa từng xem mình như người một nhà.

Xem ra đây cũng là lúc mình rời khỏi đây.

Nghĩ tới đây, Cao Phong nhìn về phía Kim Tuyết Mai.

Cô là mối quan tâm duy nhất của Cao Phong cũng là người duy nhất ở trong căn nhà này mà anh quan tâm.

Nếu như ngay cả Kim Tuyết Mai cũng không tin mình, như vậy hôm nay Cao Phong sẽ không giải thích thêm nữa mà sẽ rời khỏi đây.

"Tuyết Mai, anh có thể không quan tâm người khác nhìn anh như thế nào, anh cũng không quan tâm người khác nói anh thế nào."

"Anh chỉ muốn hỏi em, em có tin anh không?" Vẻ mặt của Cao Phong cực kỳ nghiêm túc, nhìn Kim Tuyết Mai hỏi.

Vốn dĩ Kim Tuyết Mai giận tím mặt, lúc này nghe thấy câu nói này Cao Phong trong nháy mắt khẽ giật mình.

"Anh còn muốn lợi dụng chị của tôi, tôi không biết anh cho chị tôi uống thuốc mê gì, nhưng hôm nay tôi chắc chắn phải vạch trần bộ mặt thật của anh!"

Kim Tuyết Ngọc nghiến răng nghiến lợi đi tới đẩy Cao Phong.

"Hít!" Vết thương bị Kim Tuyết Ngọc hung hăng đẩy trúng, Cao Phong lại lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh, cơ thể cũng lùi lại mấy bước.

Bàn tay vô thức che miệng vết thương, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

"Nhìn dáng vẻ yếu đuối này của mày mà cũng dám nói là đi cứu Tuyết Ngọc? Mày lấy cái gì đi cứu? Đồ ăn hại!" Kiều Thu Vân thấy Cao Phong bị Kim Tuyết Ngọc đẩy mà sắc mặt trắng bệch, không nhịn được khịt mũi.

"Cao Phong, Tuyết Ngọc chỉ là một cô gái thì sức mạnh có bao nhiêu đâu chứ, tôi cảm thấy lúc này cậu đang muốn có sự đồng tình." Kim Ngọc Hải nâng gọng kiếng cũng trầm giọng nói.

Cao Phong chậm rãi lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười khổ, thu hết vẻ mặt của mọi người ở trong phòng vào trong mắt.

Chậm rãi nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Kim Tuyết Mai.

“Tuyết Mai, em tin anh không?" Ánh mắt của Cao Phong vô cùng chân thành.

“Em...” Kim Tuyết Mai nhìn thấy ánh mắt của Cao Phong thì không khỏi đau lòng. Nhưng mà cô lại không nói nên lời. Cô, cô bằng lòng tin tưởng Cao Phong. Thế nhưng sự thật lại bày ở trước mặt! Cao Phong nói anh để vòng tay ở biệt thự, nhưng mà bây giờ vòng tay lại xuất hiện trong tay Kim Tuyết Ngọc.

Còn có dấu giày ở trong cửa hàng rượu cùng với bóng lưng mà Kim Tuyết Ngọc tận mắt nhìn thấy...

Tất cả những điều này đều chỉ về phía Cao Phong!

Cô rất muốn nói với Cao Phong, em tin anh, em tin anh không làm những chuyện này.

Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt đau lòng và tuyệt vọng của Kim Tuyết Ngọc, còn có vẻ mặt tức giận của Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải, Kim Tuyết Mai không thể nói ra những lời này.

Lúc Kim Tuyết Mai ở đó do dự, Cao Phong lắng lặng đứng im tại chỗ nhìn Kim Tuyết Mai, chờ đợi đáp án của cô.

Mà lúc này, Kim Tuyết Ngọc và Kiều Thu Vân cũng không nói thêm gì nữa, đều cắn răng nghiến lợi nhìn Cao Phong.

Cao Phong đợi gần một phút rồi sau đó bỗng nhiên cười.

Cười là vì anh đã biết câu trả lời. Bên trong nụ cười có ẩn chứa sự thất vọng.

Bên trong đôi mắt thâm thúy càng xen lẫn cảm xúc vô cùng thất vọng.

Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Cao Phong, trong lòng Kim Tuyết Mai vô cùng phức tạp, nhíu mày nhìn Cao Phong. "Cao Phong tôi vất vả ba năm qua vẫn không thể làm cho mọi người tiếp nhận tôi."

"Hóa ra ở trong lòng mọi người, tôi không phải là người một nhà với mọi người!"

"Cũng tốt! Đã như vậy thì Cao Phong tôi cứ như vậy rời khỏi đây thôi!" Sắc mặt Cao Phong lạnh lùng đứng tại chỗ, giọng nói không lớn không nhỏ vang lên.

Nghe thấy lời nói của Cao Phong, ba người Kiều Thu Vân đều xúc động, trong lòng Kim Tuyết Mai càng thêm đau lòng.

Nhưng Kiều Thu Vân và Kim Tuyết Ngọc vẻn vẹn chỉ sửng sốt một chút, lại lần nữa bị thù hận lấp đầy.

"Cao Phong! Mày ra tay với con gái của tao, bây giờ còn muốn chạy án sao? Mày nghĩ hay lắm!" Kiều Thu Vân chỉ vào mũi Cao Phong mắng.

“Mẹ! Đừng nói nữa, bây giờ con không muốn nhìn thấy anh ta, chỉ muốn anh ta nhanh chóng cút ra khỏi nhà chúng ta!" Kim Tuyết Ngọc quay đầu sang một bên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi