RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3371

“Mọi người đã giúp tôi trông chừng ở bên này. Sau khi tôi đi rồi, mọi người có thể tiếp tục phát triển, nếu có vấn đề gì thì tìm cha vợ tôi giải quyết là được.”

“Nếu ông ấy từ chối thì mọi người gọi điện thoại ngay cho tôi nhé.” Cao Phong giơ tay lên, nhìn về phía các thành viên trong Khu phố thương mại Kiên Thành.

“Ha ha ha!”

Mọi người đều cười vang, sau đó vội vàng gật đầu đồng ý.

“Thằng nhóc thối.”

Diệp Thiên Long thấp giọng lầm bầm một câu, nhưng ông không phản bác Cao Phong ở trước mặt mọi người.

“Vậy được rồi, tôi đi nhé.”

Cao Phong dừng vài giây, không nói quá nhiều, anh xoay người đưa Kim Tuyết Mai đi về phía đoàn xe.

Mọi người vội vàng đuổi theo, dĩ nhiên là ông cụ nhà họ Diệp và Diệp Thiên Long đi ở đằng trước.

“Cao Phong, chiếc xe này được chế tạo đặc biệt, bên ngoài chống đạn, đồ ở bên trong không thua kém gì chiếc xe sang trọng khác. Hơn nữa, tôi còn chuẩn bị cho các cậu hai thùng xăng để phòng hờ, lỡ như đi trên đường mà không thấy trạm xăng thì cũng có thể dùng nó.”

Diệp Thiên Long đứng ở phía sau lưng Cao Phong, sau đó sai người lấy hai thùng xăng đã được bao bọc kĩ ra.

“Ôi trời, lợi hại vậy! Bây giờ không phải là trạm xăng không cho phép mang thùng chứa xăng của mình theo sao?”

Long Tuấn Hạo xuống xe nhận xăng, cảm thán một câu.

“Người khác không làm được chuyện này, không có nghĩa là nhà họ Diệp chúng tôi cũng không làm được.”

Diệp Thiên Long ngạo nghễ gác tay, nhếch miệng nói.

“Nhưng nhà họ Diệp không đánh lại Cao Phong…”

Kim Tuyết Mai lại nhỏ giọng nói một câu, sau đó lập tức quay người lên xe.

Diệp Thiên Long như bị điện giật, ông ta đứng sững sờ tại chỗ. Sắc mặt ông ta lúc trắng lúc xanh.

Con bé Kim Tuyết Mai này thật sự là con ruột của mình hả? Sao lúc nào con bé cũng khiến mình đau lòng, không nể mặt ông như thế?

“Rồi rồi, Tuấn Hạo, cậu mang hai thùng xăng đó đặt ở trong mấy chiếc xe ít người ở đằng sau đi. Xăng có mùi khá nồng, đừng để Tuyết Mai ngửi thấy.”

Cao Phong cẩn thận dặn dò một câu.

Long Tuấn Hạo sững sờ, sau đó đột ngột hiểu ra, vội vàng xách thùng xăng lên đi về phía sao.

“Có thấy không? Học tập anh Phong chút đi, vì sao mãi mà cậu không tìm được bạn gái vậy?”

“Chi tiết! Chi tiết quyết định thành công hay thất bại đó!” Liễu Tông Trạch cười ha ha, anh ta đưa đầu ra khỏi cửa sổ lái phụ, vui thích hút một hơi thuốc.

Long Tuấn Hạo sững sờ, bước chân lập tức dừng lại, sau đó cố gắng mở cốp xe của Liễu Tông Trạch ra rồi bỏ thùng xăng vào.

“Thằng Trạch không sợ mùi xăng, chắc cậu ta thích cái mùi này nhỉ.”

Long Tuấn Hạo đậy cốp xe lại, quay người bỏ chạy.

“Mẹ nó! Cậu đứng lại cho tôi! Cậu đang lợi dụng việc công để trả thù cá nhân đúng không!”

“Tôi hút thuốc mà, cậu để lên cái xe nào mà không hút thuốc ấy!” Liễu Tông Trạch gân cổ hô to.

Long Tuấn Hạo lại làm như không nghe thấy, chạy về chiếc xe của mình ở đằng trước.

Mọi người cười to.

Cao Phong và Kim Tuyết Mai ngồi lên trên xe, sau đó tạm biệt mọi người một tiếng, đoàn xe liền chầm chậm khởi hành.

“Cha, khi nào có thời gian con sẽ trở về thăm cha.”

Kim Tuyết Mai hạ kính cửa sổ xe xuống, chỉ một câu thôi đã khiến Diệp Thiên Long cảm động vô cùng.

“Tuy cha không đánh lại Cao Phong nhưng mà con vẫn yêu cha nhiều lắm.”

Câu tiếp theo của Kim Tuyết Mai khiến Diệp Thiên Long lập tức đen mặt.

“Ha ha.”

Kim Tuyết Mai cười gian, thò tay kéo cửa sổ xe lên, cô ở trong xe cười trộm.

“Cậu Phong, cô Tuyết Mai, chúc hai người thuận buồm xuôi gió!”

“Chúc hai người thuận buồm xuôi gió!”

Mọi người đồng thanh hô to.

Cao Phong giơ tay lên, sau đó đoàn xe chầm chậm khởi hành trong ánh nhìn của mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi