Chương 3380
Cao Phong càng khoan dung độ lượng bao nhiêu thì cảm giác tội lỗi trong lòng họ càng nhân đôi lên bấy nhiêu.
“ Thu Vân, Cao Phong có thể cho bà cơ hội lần này, bà nhất định phải trân trọng lấy.”
“Về sau…” Kim Ngọc Hải muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Tôi biết rồi.” Kiều Thu Vân nặng nề gật đầu nói: “Nếu tôi còn hồ đồ nữa, chẳng phải thật sự sẽ trở thành một kẻ ngốc sao?”
Trên màn hình ti vi, video vẫn đang phát.
Nhìn khung cảnh đám cưới náo nhiệt, vô số máy bay trực thăng cùng cơn mưa phong bì đỏ khổng lồ từ trên trời rơi xuống…
Còn có cả đường phố đông đúc và hàng vạn bàn tiệc được bày ra, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả khi Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn dù có đích thân tham gia trực tiếp vào ngày hôm đó thì bây giờ nhìn lại vẫn không khỏi cảm thán.
Tất tả những người đến dự đám cưới hôm đó đều là những nhân vật có máu mặt!
Hoặc là một người giàu có cả một phương, hoặc là một người lãnh đạo cả một vùng.
Có những tỷ phú, có những ông chủ lớn cấp cao, tóm lại là vô cùng xa hoa!
Âm thanh của chín chín tám mốt chiếc trực thăng vẫn còn văng vẳng bên tai họ.
Một lần nữa, đám cưới hoành tráng của Việt Nam khiến mọi người cảm thán.
Chỉ có thể nói, hoàn hảo!
“Từ hai bàn tay trắng Cao Phong đã làm nên hết thảy mọi thứ dành tặng cho Tuyết Mai.”
“Tất cả những uất ức mà Tuyết Mai gặp phải trước đây, và cả những thiếu thốn, Cao Phong đã bù đắp cho con bé từng chút một.”
Khuôn mặt bà cụ Kim đỏ lên, nhưng vẫn phải nói thêm một câu.
“Đúng vậy…”
Mọi người đều gật đầu.
“Ba, mẹ, còn cả bà nữa?”
“Thím Bình, Vũ Kiên, Hàn Hàn!”
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến, gọi tên lần lượt từng người trong phòng khách.
“Soạt!”
Mọi người đều quay đầu nhìn ra cửa.
Một giây tiếp theo, Cao Phong đỡ Kim Tuyết Mai, cả hai nở nụ cười đi đến bên cửa phòng.
“Oan! Chị Tuyết Mai, anh Kình Thiên trở về rồi!”
Cao Tử Hàn là người đầu tiên nhảy ra khỏi ghế sô pha, sau đó hấp tấp lao tới.
Mọi người lần lượt theo phía sau, mỉm cười tiến lên chào hỏi.
Không ai trong số họ nghĩ rằng Cao Phong và Kim Tuyết Mai sẽ trở lại vào lúc này.
“Chị Tuyết Mai, chị trở về mà sao không nói với mọi người một tiếng?”
“Tiểu Vũ, con đã kiểm tra kỹ càng chưa? Bác nghe Vũ Kiên nói đã không còn vấn đề gì nữa?”
“Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!”
Đám đông vây quanh hai người Cao Phong và Kim Tuyết Mai, ai nấy đều ân cần hỏi han.
Cao Phong và Kim Tuyết Mai không thể nào trả lời liền một lúc hết được, chỉ đành ngồi xuống ghế sô pha trước.
Khi mọi người đoàn tụ, không tránh khỏi một màn hỏi han ân cần.
Sau một lúc, Cao Phong nhìn về phía Kiều Thu Vân.
“Thím Vân, vết thương của thím không sao rồi chứ?”
Sự quan tâm của Cao Phong khiến Kiều Thu Vân vừa sung sướng nhưng cũng vừa sợ hãi.
“Tốt rồi, tốt rồi, cũng không có gì đáng ngại.”
Kiều Thu Vân vội vàng xua tay thậm chí tay chân còn co chút cảm giác luống cuống.
Kim Ngọc Hải bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Bác sĩ nói não bị chấn động một chút, mỗi đêm đều đau đầu, dự là phải mất một thời gian mới co thể khôi phục bình thường lại được.”
“Làm gì có, ông chỉ nói nhảm là giỏi, tôi thực ra là không sao cả.”
“Chỉ là không thể bảo vệ tốt Tuyêt Vũ, bây giờ có nói gì nữa thì cũng vô ích.”
Nói đến đây, Kiều Thu Vân khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt có chút hổ thẹn.
Cao Phong nở nụ cười, thu hết biểu cảm của Kiều Thu Vân vào trong tầm mắt.