RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3392

“Không phá bỏ không được. Nơi này đã nên đập đi từ lâu rồi. Bằng không, một thời gian nữa, xung quanh đều là những nơi đã được quy hoạch, thì cũng không còn thích hợp nữa. Để tôi xem thử, đến lúc đó, nếu tôi còn muốn mở, thì tôi sẽ đi tìm cậu.” Chú Lý xua xua tay, cười nói.

“Được. Có khó khăn gì chú cứ đến Bất động sản Phong Mai. Có nói thế nào thì lúc đầu cũng là chú đã từng giúp tôi. Hiện giờ tôi cũng đã có chút năng lực, chú tuyệt đối đừng khách sáo với tôi.” Cao Phong gật đầu nói.

“Ha ha! Tôi nào có từng giúp cậu cái gì. Cậu là đang nói đến chuyện tối hôm đó mượn tôi ba cái bánh xe đấy chứ?”

Chú Lý cười lớn hỏi.

“Phụt.”

Kim Tuyết Mai lập tức cười ra thành tiếng, sau đó vì sặc mà không ngừng ho.

Cao Phong bất lực lắc đầu, vội vàng vỗ lưng giúp Kim Tuyết Mai.

Chú Lý này không phải đang cố tình nói chuyện không mà người khác không muốn nhắc đến đấy chứ? Cố ý nói đùa rồi ha ha cười lớn.

Buổi tối hôm đó Cao Phong vội vã đi tìm Kim Tuyết Mai, chú Lý ở chỗ này chia ra 3 nhánh đi tìm. Sau đó cứ như vậy chia làm 3 đoàn xe chạy chạy khắp ngõ phố con hẻm ở thành phố Hà Nội để tìm Kim Tuyết Mai.

Một buổi tối hôm nào đó, kế hoạch Galaxy được thực hiện.

Vô số ánh đèn trước cửa hàng đều hiện rõ tên Kim Tuyết Mai, mang lại cho cô sự cảm động không nói thành lời.

“Chú Lý, nếu như chú còn như vậy nữa, chúng ta từ này về sau quả thật phải xem xét lại mối quan hệ này đó.” Cao Phong cố ý xụ mặt xuống nói.

“Được được, không nói nữa không nói nữa.” Chú Lý vội vàng ngậm chặt miệng lại.

Sau khi Cao Phong và Kim Tuyết Mai đã ăn uống no nê thì ngồi trò chuyện với chú Lý thêm một lúc nữa, sau đó mới rời khỏi quán mì và quay trở lại khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

Mà cùng lúc đó, Cao Mỹ Lệ đã sớm rời khỏi nhà.

Trước đó Cao Mỹ Lệ và cha mẹ giả của cô ta đã lập hộ khẩu một nhà ba người ở chỗ này.

Ai cũng không ngờ tới đây chính là giấc mộng hoàn hảo do một tay Cao Mỹ Lệ cô ta thêu dệt.

Chỉ là, giấc mơ kia thật sự quá mức chân thực, chân thực đến nỗi khiến Liễu Tông Trạch lún thật sâu vào.

Lúc này do căn phòng đã không có người ở trong một khoảng thời gian khá dài nên bên trong có vẻ hơi bẩn và bừa bộn, rất nhiều chỗ cũng đã bị bụi bẩn bám đầy vào.

Nhưng mà trong căn phòng của Cao Mỹ Lệ lại không dính một hạt bụi nào hết, nhìn qua vô cùng sạch sẽ. Giống như vừa được người khác dọn dẹp vậy.

Toàn bộ trong căn phòng, không một ánh đèn, cửa sổ đóng kín, thoạt nhìn vô cùng hắc ám.

Duỗi tay ra cũng không thể thấy rõ năm đầu ngón tay.

Trên bàn công có một chàng trai trẻ đang dựa lên chiếc ghế dài, tư thế vô cùng biếng nhác.

Trong tầm tay anh ta còn có hai két bia, bên chân là vô số chiếc lon rỗng.

“Lạch tạch.”

Khui nắp ra, chàng trai ngửa cổ uống bia.

Cồn bia dù rất đắng nhưng cũng không đắng bằng cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

Chàng trai trẻ này, trừ Liễu Tông Trạch ra thì còn có thể là ai khác được đây.

Anh ta đã ngồi ở đây nguyên một buổi chiều rồi.

Khi Cao Phong tới chỗ này tìm Liễu Tông Trạch, anh ta cũng nhìn thấy được xe của Cao Phong, nhưng mà lại lựa chọn trốn đi không chịu gặp. Lúc này anh ta không muốn gặp bất kì người nào hết. Anh ta chỉ muốn dành ra cho mình một khoảng thời gian để cẩn thận nhớ lại từng chút một những thứ tốt đẹp trong quá khứ.

“Ha!” Liễu Tông Trạch uống một hơi cạn sạch bia trong lon, sau đó châm một điếu thuốc rồi cầm lấy điện thoại bên cạnh.

Giao diện của Facebook cũng không phải là tài khoản của Liễu Tông Trạch mà là tài khoản của Cao Mỹ Lệ.

Lúc này trong trang cá nhân có rất nhiều hoạt động đăng bài đã được khóa lại, chỉ mình người dùng có thể nhìn thấy được.

Trên đó từng bài từng bài một đều được cập nhật giống như nhật ký của Cao Mỹ Lệ, lưu lại rất nhiều tâm tình của cô ta.

Liễu Tông Trạch kéo xuống cuối cùng rồi vuốt lên xem từng bài một, mỗi bài đều đọc vô cùng cẩn thận.

Càng xem thì trong lòng anh ta lại càng khó chịu.

Rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, thì ra có một số việc Cao Mỹ Lệ vậy mà đã biết rồi, trong lòng cũng hiểu quá rõ, chẳng qua cô ta không nói ra thành lời mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi