RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3398

“Mỹ Lệ em đã đi đâu vậy? Em làm cách nào, bằng cách nào bỗng nhiên sống lại được? Vì sao em vẫn luôn lừa gạt anh chứ? Em có biết anh đã tin tưởng em nhiều tới mức nào không!”

Liễu Tông Trạch nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, lẩm bẩm không ngừng bên tai Cao Mỹ Lệ.

“Sau khi em tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện rồi, em cũng không rõ mọi chuyện rốt cuộc như thế nào… Là anh Phong đã cứu em.”

Cao Mỹ Lệ thở dài một tiếng, trong lòng vô cùng xấu hổ.

Đồng thời cô ấy cũng thật sự hiểu rõ được, vì sao trên thế giới này có nhiều người như vậy mà bọn họ vẫn tình nguyện khăng khăng một mực đi theo Cao Phong.

Giống như những lời Cao Phong đã nói, anh cũng không phải thần thánh gì, cho nên có rất nhiều chuyện không thể nào hoàn thành một cách hoàn mỹ toàn phần, cũng không có cách nào làm tất cả mọi người vừa lòng.

Nhưng anh vẫn luôn cố gắng hết sức, làm đủ mọi cách khiến tất cả mọi người hài lòng.

Anh thật sự đã coi những cấp dưới, những đàn em trung thành tận tụy với mình như anh em ruột thịt, đối xử không khác gì người một nhà.

Có qua có lại!

Anh làm như vậy, người khác lại có thể nào buông bỏ ý định theo anh đến cùng được đây?

“Anh Phong, là anh Phong… Anh đã biết mà, nhất định là anh Phong.”

Tận sâu trong lòng Liễu Tông Trạch đã cảm động tới mức không nói thành lời rồi. Từ trước tới nay anh ta chưa từng nghĩ tới, Cao Phong sẽ tạo ra cho anh ta một bất ngờ lớn như vậy.

“Vết thương của em…”

Liễu Tông Trạch bỗng nhiên lấy lại tinh thần, duỗi tay nhẹ nhàng sờ về phía chiếc bụng nhỏ nhắn của Cao Mỹ Lệ.

Hai mắt trừng lớn, giọng nói run rẩy, còn kèm theo rất nhiều sự khó tin.

“Không bị thương đến bên trong, không có chuyện gì to tát đâu, đừng lo lắng nữa!” Cao Mỹ Lệ chậm rãi nắm lấy bàn tay của Liễu Tông Trạch, nhẹ nhàng giải thích một câu.

“Đã từng trải qua mất mát mới có thể quý trọng nhau nhiều hơn. Hy vọng hai người sau này có thể càng thêm yêu thương đối phương hơn nữa. Sau này, rốt cuộc không còn ai có thể đe dọa hai người nữa, có tôi ở đây, ai cũng không có gan uy hiếp hai người.” Cao Phong chậm rãi cất bước đi tôi, duỗi tay vỗ nhẹ bả vai Liễu Tông Trạch.

“Khi tôi đang gặp khó khăn, mọi người liều mình trợ giúp, thề sống thề chết theo tôi đến cùng, lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ mà chỉ muốn giơ cao hai tay lên đưa tôi tới đỉnh núi chiến thắng. Như vậy, khi tôi thật sự đã bước chân lên đỉnh núi ấy, có quyền có thế trong tay cũng là lúc tôi sẽ tận dụng tất cả mọi thứ mình có để bảo vệ cuộc sống yên bình cho mọi người.”

Từng câu nói của Cao Phong đều khiến cả Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ cảm động tới mức không thể nói nên lời.

Các cụ đã có câu, ăn cháo đá bát.

Đã từng có bao nhiêu người sau khi hoàn thành được việc lớn, vì để giữ vững địa vị của mình mà không ngại giết sạch những người có công với mình, mặc cho lòng trung thành và tận tụy của họ, một dao giết hết.

Nhưng Cao Phong không hề, anh không hề như vậy.

Anh chẳng những không lặp lại sai lầm đó mà còn hứa sẽ luôn sát cánh bên cạnh họ, cho bọn họ một cuộc sống yên bình.

Anh không chỉ nói suông, sẽ dốc hết sức lực của mình để thực hiện điều đó.

“Anh Phong, anh giấu em, anh giấu kĩ thật đấy! Vì sao anh không thể nói trước với em vài câu để em không khó chịu tới mức đó chứ?” Liễu Tông Trạch ngẩng đầu lên, nhìn Cao Phong gằn từng chữ một.

“Lúc ấy tôi cũng không biết rõ có thể chữa trị cứu lại mạng sống của cô ấy hay không, vậy nên tôi cũng không dám tùy tiện bảo đảm với cậu, bằng không hy vọng càng lớn thì thất vọng lại càng nhiều thôi. Đương nhiên là cũng giấu tai mắt của những kẻ khác. Những kẻ không có quy củ, không có giới hạn! Lúc ấy đúng vào thời khấu mấu chốt của chúng ta ở thành phố Đà Nẵng, có một số việc cần phải trả một cái giá thật lớn mới có thể khiến người khác nể sợ.” Cao Phong nhẹ nhàng mở miệng, giải thích đơn giản vài câu với Liễu Tông Trạch.

Liễu Tông Trạch đã hoàn toàn hiểu ra.

Cao Phong trong lúc anh ta không biết gì đã yên lặng trả giá nhiều như vậy.

“Anh, anh làm cách nào cứu được Mỹ Lệ?” Giây phút này, trong đầu Liễu Tông Trạch vang lên rất nhiều tiếng nổ mạnh.

“Lúc đó tôi cho người đưa cô ấy lên xe của chú Quân, chú Quân đã đưa cô ấy tới bệnh viện gần đó nhất để truyền máu trước. Rốt cuộc đã chữa trị thành công như thế nào thì cậu còn phải nói lời cảm ơn tới Jason đấy. Tôi vốn định đưa cô ấy ra nước ngoài điều trị nhưng mà vì được đưa đến bệnh viện kịp thời nên ở trong nước chữa trị một thời gian đã hoàn toàn qua cơn nguy kịch rồi. Nhưng mà, có một vài bộ phận trong cơ thể đã bị tổn thương, sau này có lẽ… Không thể sinh hoạt như một người bình thường được nữa.”

Cao Phong than nhẹ một tiếng, liếc nhìn Cao Mỹ Lệ một cái rồi giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi