RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3402

Cao Phong vừa xuống xe nói lời tạm biệt với Cao Quang Minh rồi chuẩn bị lên núi thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhìn thoáng qua tên người gọi đến, khóe miệng Cao Phong hơi cong lên, anh đã chờ cuộc gọi này cả một ngày trời rồi.

“Alo, cha…” Cao Phong điều chỉnh lại giọng điệu của mình một chút, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Đừng gọi tôi là cha! Cậu có coi tôi là cha cậu sao hả?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của Diệp Thiên Long.

“Khụ khụ, cha chính là cha của con mà…” Cao Phong lại ho khan một tiếng nữa, cười nói.

Anh biết, màn xưng danh hỏi tội của Diệp Thiên Long sau khi anh cướp mất mấy trăm trang thiết bị của các chiến sĩ đã tới rồi.

“Thằng nhóc cậu được lắm đấy! Ngay cả đồ của tôi mà cũng dám cướp? Tôi đã lăn lộn trong quân đội mười mấy năm rồi, trước nay đều là tôi ăn trộm đồ của người khác, cậu chính là người đầu tiên dám cướp đồ của tôi.” Diệp Thiên Long hừ lạnh một tiếng, nói tới đây lại cảm thấy thật sự vô cùng tức giận.

Rốt cuộc tất cả những đồ vật ở trong quân đội là đều được đánh số kia mà.

Từng đường kim mũi chỉ, cho dù có là xác viên đạn rơi xuống cũng đều phải có ký hiệu cả.

Tuy nói Diệp Thiên Long là trung tướng nhưng cũng không thể tùy ý làm bậy được.

“Bây giờ cậu lập tức cho người đưa theo tất cả những thứ đó quay trở lại đây cho tôi, một cái cũng không được thiếu. Ngay cả một viên đạn cũng không cho phép thiếu, thiếu một cái vỏ đạn rỗng tôi cũng sẽ hỏi tội cậu đến cùng!” Giọng nói của Diệp Thiên Long trầm thấp, ngữ điệu mang theo sự uy nghiêm không tha thứ, không cho phép người khác kháng cự.

Nếu đổi lại là người khác nghe giọng điệu này của Diệp Thiên Long, nhất định sẽ bị dọa tới mức run sợ trong lòng. Nhưng mà gương mặt Cao Phong vẫn không đổi sắc như cũ, không nhanh không chậm bước từng bước lên núi.

“Cha, chỉ sợ là không được rồi, đạn đã bị dùng mất một nửa rồi.” Cao Phong lắc đầu nói.

“Cao Phong, tôi thật sự không nói đùa với cậu đâu! Bất cứ thứ gì bên trong quân đội đều phải có nguồn gốc rõ ràng, mất cũng phải rõ lý do chứ không thể nào không rõ ràng như vậy được, cậu có hiểu không?” Diệp Thiên Long thật sự không có chút ý đùa cợt nào hết, giọng điệu cũng vô cùng nghiêm túc.

Cao Phong do dự một chút, vẫn không thể nào buông bỏ để trả những thứ đó lại cho Diệp Thiên Long.

Mặc kệ mấy thứ kia có giá trị bao nhiêu tiền, ít nhất có những thứ đó thì có thể tăng mức độ an toàn của khu dân cư cao cấp Bồng Thiên lên vài lần.

Cho nên bất luận có là như thế nào thì Cao Phong cũng không thể trả lại được.

“Cha à, thật ra chuyện này cha phải đến tìm Tuyết Mai. Tuyết Mai nói cô ấy muốn mấy thứ kia, con đã bảo Tuấn Hạo tới đó lấy về đây.” Cao Phong thở dài một tiếng, nói với vẻ nghiêm túc.

“Gì cơ? Tuyết Mai muốn có á?” Diệp Thiên Long nghe vậy sửng sốt, gương mặt vẫn luôn bạnh ra cũng lập tức trở nên bối rối.

“Còn không phải sao, là Tuyết Mai muốn có. Nhưng mà nếu như cha vẫn muốn con đem những thứ đó quay lại, thôi thì cũng được, để con về nhà bàn bạc với Tuyết Mai một chút đã nhé.” Cao Phong vừa thấy con mồi đã cắn câu thì lập tức đáp lại hết sức chân thành.

“Đợi chút đã!” Diệp Thiên Long quát lớn một tiếng gọi Cao Phong lại.

“Khụ khụ, nếu như Tuyết Mai đã thích thì, thì cứ sử dụng trước đi vậy.” Diệp Thiên Long ho một tiếng rồi nói.

Cao Phong cười thầm trong lòng nói: “Thôi đừng vậy, chuyện này không phải sẽ khiến cha khó xử hay sao? Tuyết Mai cũng vì chưa biết những quy định trong quân đội, con về nhà nhất định sẽ nói rõ cho cô ấy hiểu để cô ấy trả lại đồ cho cha, không để cha phải khó xử nữa.”

“Biến ngay!” Diệp Thiên Long gầm lên một tiếng nói: “Cậu làm vậy không phải hại tôi hay sao? Bỏ đi, mấy thứ đó cứ coi như là cho con gái của tôi mấy món đồ chơi là được. Biến ngay đi! Thằng nhóc thối chỉ thích ăn cơm mềm!”

Trước khi cúp điện thoại, Diệp Thiên Long vẫn không quên mắng Cao Phong vài câu.

Cao Phong cất điện thoại đi lẩm bẩm: “Bác sĩ nói dạ dày con không tốt, ăn cơm nhất định phải ăn mềm. Ừ, cơm mềm rất thơm…” Cao Phong vừa cười vừa cất bước đi vào căn biệt thự trên tầng cao nhất.

Nhà họ Diệp ở thủ đô.

Diệp Thiên Long có chút bực bội buông điện thoại ra, quay đầu liếc mắt về phía Trọng Dương Bình.

“Khụ khụ…” Trọng Dương Bình vội vàng cúi đầu xuống, nhỏ giọng ho khan vài tiếng.

Diệp Thiên Long đang tức giận, lúc này ông ta cũng không có gan tới gần quả bom nổ chậm Diệp Thiên Long này.

“Không đòi về được.” Diệp Thiên Long chậm rãi ngồi xuống nói.

Khóe miệng Trọng Dương Bình giật giật, trong lòng nghĩ thầm, không phải ngài nói để mấy thứ kia coi như vài món đồ chơi tặng Kim Tuyết Mai hay sao?

Đương nhiên những lời này Trọng Dương Bình chắc chắn không dám nói thẳng ra rồi.

“Trung tướng Long, vậy chuyện đó phải xử lý như nào? Lần này thiếu hơn một trăm bộ súng, đây cũng không phải là số lượng nhỏ đâu!” Trọng Dương Bình do dự một chút nhưng vẫn phải nói ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi