RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3406

“Không phải là cô nên trả sao?. Lương tâm của cô ở đâu chứ?”

“Trước đây, mẹ đối xử với cô rất tốt. Lương tâm của cô bị chó tha mất rồi sao?”

“Tất cả mọi người xem này, đứa con bất hiếu của nhà họ Kiều. Từ nhỏ cô ta đã được nhà họ Kiều nhận nuôi, bố mẹ chúng tôi đối xử với cô ta không tệ.”

“Thế mà kết quả sau khi cô ta đi lấy chồng, đã nhiều năm rồi không trở về một lần nào. Cũng không có trả ơn nhà họ Kiều.”

“Cô ta là đứa con bất hiếu. Là người đã vứt bỏ nhà họ Kiều.”

Mấy anh chị em của Kiều Thu Vân đều tức giận nhìn Kiều Thu Vân.

Nếu như không làm cái này thì sao có thể khiến cho Kiều Thu Vân bằng lòng bỏ tiền ra chứ?

“Mấy người có phần quá đáng đấy!”

Kim Ngọc Hải khẽ nhíu mày tiến lên trước nói.

“Chúng ta quá đáng sao? Không phải là các người mới quá đáng hả?”

“Anh đừng có nói chuyện. Trước kia nghĩ nhà họ Kim các anh có thể giúp nhà họ Kiều. Nhưng ai ngờ anh lại là đồ vô dụng của nhà họ Kim chứ.”

“Nghe nói con rể của các người không tồi. Nhưng sao các người lại có thể xích mích lớn với con rể chứ?”

“Cái này tôi cũng biết. Bày đặt giả bộ không cần con rể. Thế mà cuối cùng, Kiều Thu Vân, cô còn không phải bị con rể của mình nhốt lại sao, tôi nói có đúng không?”

Mấy người nhà họ Kiều đã nghe không ít tin đồn.

Bọn họ ai cũng biết, trong lúc Kiều Thu Vân và Cao Phong có thù lớn, bà ấy đã bị Cao Phong nhốt tại Khu khai phá Thành Bắc.

Nhưng sau đó, chuyện Cao Phong đưa Kiều Thu Vân về thì tất nhiên bọn họ không ai biết.

“Đừng có nói nữa, người cũng đã đi rồi. Việc tôi nên làm tôi sẽ làm.”

Kiều Thu Vân khẽ thở dài một tiếng, bà ấy cũng không có giải thích nhiều.

“Cô làm chuyện sai thì dựa vào cái gì không cho chúng tôi nói chứ?”

“Lúc mà cô còn ở nhà họ Kiều, đã không coi trọng người nhà họ Kiều. Đến khi về nhà họ Kim, cô lại càng vứt bỏ người nhà họ Kiều chúng tôi.”

“Tôi nói cho cô biết. Mẹ là do cô khiến cho bà ấy tức giận mà chết. Bà ấy không nỡ để mất cô.”

“Kiều Thu Vân, cô nhớ cho kỹ. Cô có lỗi với nhà họ Kiều. Cô thiếu nợ nhà họ Kiều mãi mãi.”

Chị cả của Kiều Thu Vân trừng to mắt nhìn, tay dí lên trán của Kiều Thu Vân.

Nhưng lúc này, Kiều Thu Vân không tiếp tục im lặng nữa. Bà ấy chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ này.

“Chị nói tôi sai rồi, nói tôi tới nhà họ Kim thì quên người nhà họ Kiều. Tôi nhận!”

“Nhưng chị nói tôi thiếu nợ nhà họ Kiều, tôi không thể nhận. Tôi đã thiếu nợ nhà họ Kiều chỗ nào hả?”

Kiều Thu Vân nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên này nói.

Đầu tiên, người phụ nữ trung niên sửng sốt, sau đó bà ta hét ầm lên: “Cô còn muốn nói linh tinh cái gì? Chẳng lẽ không phải cô được nhà họ Kiều nuôi lớn?”

“Nếu không có nhà họ Kiều cho cô ăn uống thì cô đã chết đói từ lâu rồi.”

Nghe thấy lời nói này của người phụ nữ trung niên, mấy vị khách đứng xung quanh đều gật đầu.

“Nói thế nào thì nhà họ Kiều cũng có ơn với Kiều Thu Vân. Việc làm này của bà ta quả thật không đúng.”

“Ôi! Nói không phải chứ nếu không có nhà họ Kiều nuôi bà ta thì bà ta đã sớm chết đói ở đầu đường xó chợ nào rồi.”

“Xì! Đúng là sói mắt trắng.”

Nghe thấy mấy người xung quanh nói như vậy, trong lòng người nhà họ Kiều vui sướng.

Hôm này, trong tang lễ này, một đồng tiền bọn họ cũng không bỏ ra, phải khiến cho Kiều Thu Vân trả hết.

“Chị cả, hôm nay là ngày mất của mẹ, tôi không muốn tranh cãi ầm ĩ.”

“Chuyện quá khứ cũng không muốn nhắc lại. Chi phí tang lễ nếu các người không muốn bỏ ra thì tôi sẽ chi.”

Kiều Thu Vân cố gắng kiềm chế cơn tức giận, ngẩng đầu lên nói.

“Chẳng phải nên là cô sao? Tôi nói cho cô, có phải ý của cô là chúng tôi không muốn bỏ tiền ra đúng không?”

Lúc này, mặt của chị cả Kiều Thu Vân hơi đỏ lên, mấy thứ này nói ra cực kỳ nhục nhã.

“Không những cô phải chi tiền ra mà đến khi người khác đi tiền phúng không có quan hệ nào tới cô. Cô đừng mong được chia phần nào.”

“Còn có, cô phải nhớ kỹ, cô vĩnh viễn thiếu nợ nhà họ Kiều.” Mấy chục người nhà họ Kiều không ngừng chỉ trích Kiều Thu Vân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi