Chương 3410
Không ít người biết chuyện Cao Phong và Kiều Thu Vân bất hòa gây gổ.
Nhưng chuyện Cao Phong và Kiều Thu Vân đã xóa sạch ân thù lại không một ai biết.
Mấy lời ba hoa của Kiều Thu Vân hiện giờ làm người ta khó mà tin nổi.
“Tin cũng được, không tin cũng chả sao.”
“Không cần cãi thêm nữa, mau mời cụ nhà đi đi thôi.”
Kiều Thu Vân cười lạnh một tiếng, khẽ khoát tay nói:
Bà cô trung niên đảo tròng mắt hết vòng này đến vòng khác, bỗng mở miệng nói: “Kiều Thu Vân! Coi như mày nói thật.”
“Cao Phong nói thế nào cũng là con rể mày, vì sao đưa tang cụ bà cậu ta lại không đến?”
“Chẳng phải mày nói bọn mày hòa hảo rồi sao? Mày gọi Cao Phong đến đây, chúng ta mới tin được!”
“Đúng! Gọi Cao Phong đến rồi bàn.”
“Nếu thật sự làm hòa rồi, Cao Phong cũng phải gọi cụ bà một tiếng bà ngoại!”
“Đưa tang cụ bà, cậu ta sao có thể không đến?”
Kiều Thu Vân khẽ nhíu mày, sau đó nói rằng: “Cao Phong đang bận chuyện, không thể qua được.”
“Nói láo! Có gì mà bận?”
“Đạo lý người chết lớn nhất mà cũng không biết, Kiều Thu Vân mày đúng là sói mắt trắng!”
Bà cô thình lình vồ lên, giơ tay tính tát Kiều Thu Vân.
“Cao Phong bất động sản Phong Mai, kính tặng vòng hoa phúng viếng!”
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng rống.
“Xoạch!”
Mụ đàn bà trung niên nháy mắt đình chỉ động tác.
Người nhà họ Kiều, bao gồm gần trăm vị khách trong sân và Kiều Thu Vân lẫn Kim Ngọc Hải đều sửng sốt, kế đó đồng loạt quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Và họ thấy hàng loạt thanh niên mặc áo đen, mỗi người cầm một vòng hoa cất bước đi đến.
Một người, mười người, trăm người.
Chỉ một chốc một lát, cả sân nhà họ Kiều đã bị hơn trăm người mặc áo đen đứng kín.
Một trăm vòng hoa không nhiều không ít cũng được đặt quanh sân, chất đầy cả viện.
“Đây…”
Người nhà họ Kiều ngỡ ngàng nhìn, khách khứa xung quanh cũng sững sờ.
Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải đồng loạt thở dài một tiếng, trong lòng vừa thấy cảm động lại vừa vô cùng hổ thẹn.
Bà cô kia chậm rì rì rụt tay về, không biết làm sao nhìn gần trăm thanh niên áo đen.
“Đây, là do Cao Phong đưa tặng ư? Cậu ta đâu?”
Một ông bác trung niên nhà họ Kiều tiến lên hỏi.
Người áo đen dẫn dội cất xong hoa mới hờ hững liếc nhìn thoáng qua ông bác, nói rằng: “Anh Phong chỉ lệnh chúng tôi đưa tặng vòng hoa, chuyện khác chúng tôi không biết.”
“Hừ!”
Ông bác họ Kiều nghe vậy sửng sốt, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Bọn họ còn tưởng Cao Phong đến tận đây, thế này hóa ra chỉ đến đưa vòng hoa à?
“Mấy người khinh thường ai đấy? Chúng ta thiếu mấy cái vòng hoa này chắc?”
“Đúng vậy, ném mấy cái vòng hoa ở đây rồi bỏ đi, có ý gì đây?”
“Không phải người nhà không bước vào cửa, con rể Kiều Thu Vân làm ăn như vậy à?”
Trong chớp mắt, người nhà họ Kiều lại bắt được cái chuôi, hạ thấp Kiều Thu Vân và Cao Phong đến mức không đánh một đồng.
Người áo đen trẻ tuổi dẫn đội khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua phía cửa, nhưng sau cùng vẫn im lặng, bước sang một bên.”
“Cao Phong mà ở đây, các người dám nói mấy lời như vậy sao?”
Kiều Thu Vân khẽ lắc đầu, nhìn người họ Kiều nói.
“Kiều Thu Vân, mày đang đe dọa ai hả?”
“Tao cho mày biết, nhà họ Kiều trên cái đất này, tốt xấu gì cũng là danh môn vọng tộc.”
“Mà đấy, mấy cái vòng hoa này chắc không phải mày bỏ tiền mua, gia danh Cao Phong đưa đến đó chứ?”