RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3413

“Tôi là ai ư?” Cao Phong khẽ nhíu mày, nhìn về phía thanh niên đó.

“Đúng! Anh… Anh là ai?” Thanh niên kia đã rất sợ hãi, nhưng vẫn hỏi lại.

Cao Phong bình tĩnh nhìn thanh niên kia mấy giây, mãi tới khi thanh niên đó không nhịn được cúi đầu, Cao Phong mới nhếch môi cười.

“Nếu nhà họ Kiều các người không biết Cao Phong tôi đây là ai thì được, tôi sẽ nói cho các người. Tôi chỉ nói một lần thôi, hôm nay các người đều nghe cho rõ đây! Ở thành phố Hà Nội này, chuyện gì mà người khác không quản được, tôi đều có thể quản. Người mà kẻ khác không dám đụng, tôi dám đụng. Một câu thôi, người khác quản được thì tôi cũng quản được, người khác không quản được tôi cũng quản được. Hà Nội này đều coi tôi là chủ, tôi chỉ giết người chứ không chôn xác.”

Lời nói lạnh lẽo như thánh chỉ khiến cả tòa nhà nhà họ Kiều thoáng chốc rơi vào Bắc Cực, nhiệt độ không khí như giảm xuống. Mọi người đều kinh hãi, rúng động không nói được một lời.

“Anh Phong nói một câu, chỉ giết người chứ không chôn xác.”

“Chỉ giết người, không chôn xác.”

“Bá chủ Hà Nội, kêu mày chết thì mày phải chết!”

Chỉ thoáng chốc, mấy trăm tên đàn ông áo đen đồng thanh hò hét, tiếng kêu vang vọng chân trời. Quả thực là ngông cuồng hết sức, kiêu ngạo không ai bằng. Nhưng không ai dám phản bác nửa câu. Với địa vị ngày nay của Cao Phong, đừng nói là thành phố Hà Nội nho nhỏ này, cho dù ngay cả thủ đô tàng long ngọa hổ, Cao Phong cũng nói xông là xông vào, còn có thể rút lui an toàn. Bối cảnh mạnh mẽ cỡ này, ai dám lỗ mãng?

Nghe tiếng hò hét càng ngày càng vang dội, mọi người đều cả kinh. Cao Phong chậm rãi giơ tay lên. Mấy trăm người đàn ông áo đen như nhận được thánh lệnh, tất cả đều ngậm miệng giữ im lặng.

Một tay khơi mào sóng gió, một tay trấn áp yên bình.

“Đây chính là Cao Phong! Bây giờ các người đã hiểu chưa?” Cao Phong chậm rãi quay đầu, nhìn về phía người nhà họ Kiều.

Tất cả người nhà họ Kiều đều trợn tròn mắt, há hốc mồm, trân trối ngây người. Lấy gì so sánh? Lấy gì đấu với Cao Phong? Tiền ư? Cao Phong sở hữu khối tài sản hàng chục ngàn tỷ. Quyền thế? Cái tên Cao Phong chính là bá chủ Hà Nội, thủ đoạn thông thiên, khống chế cả hắc bạch, ai dám chống lại?

“Hỏi cậu đấy. Đã hiểu chưa?” Cao Phong khẽ nhíu mày quát lớn.

“Đã hiểu, đã hiểu…” Thanh niên kia gật đầu lia lịa theo phản xạ, mồm liên tục đáp lời.

Lúc này Cao Phong mới dời mắt, nhìn về phía người nhà họ Kiều còn lại. Tất cả mọi người đều cúi đầu. Bất kể là người phụ nữ trung niên chanh chua hay là mấy người đàn ông trung niên lúc trước còn đánh Kim Ngọc Hải đều thành thật cúi đầu, im lặng như chim cút.

Cao Phong chậm rãi nhìn Kim Ngọc Hải và Kiều Thu Vân, dừng lại ở máu tươi trên khóe miệng Kim Ngọc Hải và dấu bàn tay trên má Kiều Thu Vân, trong lòng dần dần dâng lên lửa giận. Dù gì đi nữa, Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải cũng là cha mẹ vợ trên danh nghĩa của anh. Đánh họ chính là đánh mặt Cao Phong! Quan trọng hơn là Cao Phong vốn rất bao che người phe mình. Anh có thể tát Liễu Tông Trạch, đá Long Tuấn Hạo, nhưng nếu người khác đụng vào họ, Cao Phong sẽ không tha cho kẻ đó. Đối với vợ chồng Kim Ngọc Hải, thái độ của Cao Phong cũng như vậy.

“Các người không có lời nào muốn nói với tôi sao?” Cao Phong chậm rãi dời mắt, nhìn về phía người nhà họ Kiều.

Mấy trăm người đã bị Cao Phong khống chế. Khi Cao Phong còn chưa tới, người nhà họ Kiều vốn còn vô cùng kiêu ngạo, thậm chí không để mắt tới Cao Phong bây giờ đều thành thật.

Người có tên, cây có bóng. Cao Phong đích thân tới đây, chỉ cần đứng đó cũng đủ để hù dọa vô số người. Trước khi chính chủ đích thân tới, họ còn có thể xúc động nhiều lời mấy câu. Mà bây giờ, cho họ thêm mười cái lá gan cũng không dám hó hé.

“Sao? Không nói hả?” Cao Phong siết chặt áo gió, hỏi người nhà họ Kiều.

Vẫn không ai lên tiếng.

“Nếu các người đều không nói thì để tôi nói.” Cao Phong tiến lên một bước, đi đến trước linh đường, cầm một xấp tiền giấy đặt vào chậu hóa vàng mã.

“Bà Kiều, bất kể trước kia bà từng làm gì, người chết thì đèn cũng tắt. Quá khứ và ân oán của bà đều đã tan thành mây khói. Người chết lớn nhất, hậu bối Cao Phong đốt một xấp tiền giấy cho bà, bà hãy nhận lấy. Kế tiếp tôi sẽ tính sổ với cả nhà họ Kiều, thị phi công bằng, bà hãy nhìn cho kỹ.”

Cao Phong vừa dứt lời, xấp tiền giấy lập tức bốc cháy hừng hực, bốc lên thật cao.

“Ui! Lửa cháy lớn quá! Thế có nghĩa là gì?”

“Bà cụ Kiều đã đồng ý rồi phải không?”

“Suỵt, tôn trọng người chết, đừng bàn luận quá nhiều.”

Đám khách khứa chung quanh đều nhỏ giọng bàn tán. Cao Phong nhìn xấp tiền giấy cháy hết, sau đó mới đứng thẳng lưng, chậm rãi quay lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía người nhà họ Kiều. Tất cả lại cúi đầu.

Kiều Thu Vân nhìn bóng lưng cao lớn của Cao Phong, không nhịn được tuôn trào nước mắt. Hôm nay là ngày đưa tang của bà cụ Kiều, Kiều Thu Vân chưa từng rơi một giọt nước mắt. Mà bây giờ Cao Phong xuất hiện, Kiều Thu Vân không thể kìm nén nước mắt được nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi