"Alo. ông Tưởng!" Giọng điệu của Lê Việt Thành cực kỳ cung kính.
"Uhm." Ông Tưởng khựng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
"Ông Tưởng, nhà họ Lê của tôi... Xảy ra chuyện.” Lúc này giọng nói của Lê Việt Thành cũng có chút run rẩy.
Lê Việt Thành không phải tên ngốc, nếu không cũng không gây dựng được công ty lớn như thế.
Chuyện tối nay mười mấy thế lực lớn nhỏ cũng đều từ chối không muốn nhúng tay vào, ông ta còn không đoán được nguyên nhân hay sao?
Ông Tưởng trầm ngâm một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Việt Thành, có những thứ tồn tại, đừng bao chọc đến, ông hiểu không?”
"Niệm tình ngày trước ông trung thanh tận tụy với tôi, để tôi nói đỡ ông hai câu, đã phạm lỗi, thì phải nhận, bất luận đối phương nói cái gì, nhà họ Lê cứ làm theo, có lẽ sẽ được... bình an không có chuyện gì."
Trong lòng Lê Trọng Việt đập loạn xạ nói: “Ông Tưởng, nhưng mà.. Cậu ta đánh Trọng Việt bị thương.."
"Không có nhưng mà, nếu muốn tồn tại, cậu ta có thể đụng vào ông, nhưng ông tuyệt đối không được chọc đến cậu ta.”
Nghe ông Tưởng nói thế, đôi mắt của Lê Việt Thành co rút lại, không thể ngờ được nhìn Cao Phong.
Chẳng lẽ Cao Phong chính là người mà ông Tưởng nói, là người không thể chọc đến?
“Ông Tưởng, giúp tôi với, ông Tưởng." Cả người Lê Việt Thành run lên.
"Những lời này của tôi là nói quá nhiều rồi, nếu nói nhiều thêm nữa, ngay cả tôi cũng sẽ bị liên lụy!"
"Nhớ lấy, làm theo, nhất định phải làm theo!" Ông Tưởng nói xong, lập tức cúp điện thoại.
"Lách cách!"
Cả người Lê Việt Thành giống như bị điện giật, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, điện thoại trên tay rớt xuống đất vỡ thành hai miếng.
Giờ này khắc này, trong lòng ông ta run lên, chỉ có ông ra hiểu rõ.
Ngay cả ông Tưởng cũng nói ra những lời này, ông ta còn không hiểu hay sao?
Trên thế giới này, có những thứ tồn tại tuyệt đối không thể chọc đến.
Mà Cao Phong, chính là thứ tồn tại không được chọc đến. "Cha nó, ông sao vậy? Họ nói sao?" Mẹ của Lê Trọng Việt tiến lên trước hỏi.
Bà ta trước giờ chưa từng thấy bộ dạng thất thần này của Lê Việt Thành, cho nên bà ta mới gọi ông ta một tiếng.
"Trọng Việt!" Lê Việt Thành im lặng đúng hai phút, sau đó gọi tên con trai.
"Cha ơi, sao vậy?" Lê Trọng Việt nghe xong ngớ ra.
"Mau. xin lỗi ngài Phong đi!” Lê Việt Thành nói ra một câu khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Lê Việt Thành lại để cho Lê Trọng Việt xin lỗi Cao Phong?
Từ lúc Cao Phong bước vào căn biệt thự này chỉ nói đôi câu vài lời, thế mà lại có thể khiến cho Lê Việt Thành cúi đầu nhận sai sao?
“Cha, cha nói đùa gì thế?" Lê Trọng Việt khựng lại, gào lên một tiếng.
"Cha nói, con mau đi xin lỗi ngài Cao Phong đi, cái thằng con bất hiếu này!" Lê Việt Thành cũng quách lên.
Lê Trọng Việt mở to hai mắt ra, lớn đến như thế này rồi, đây là lần đầu tiên Lê Việt Thành nạt nộ anh ta.
"Không thể nào! Con chết cũng không xin lỗi thằng đó!” Thái độ của Lê Trọng Việt rất quật cường.
"Con." Lê Việt Thành tức đến cả người run gãy, trong lòng sản sinh ra một nỗi vô cùng hối hận.
Lê Trọng Việt từ nhỏ đã được nuôi dưỡng theo kiểu cưng chiều, hình thành nên tính cách không coi ai ra gì, lúc này căn bản là không nghe theo lời ông ta nói!
“Ngài Phong, thăng con bất hiếu này của tôi mong ngài cứ tự nhiên trách phạt!" Luông Việt Thành quay lưng, đi đến trước mặt của Cao Phong, từ từ khom lưng, cúi xuống góc 90 độ, cung kính nói với Cao Phong.
"Cha, cha điên rồi hả? Nó là một tên vô dụng, chẳng qua là quen biết với công ty vệ sĩ Lâm Hổ thôi mà, có thể làm gì được chứ?” Lê Trọng Việt sửng sốt nhìn Lê Việt Thành.
“Con im miệng đi!” Lê Việt Thành lớn tiếng nói.
Lúc này bộ dạng của Lê Trọng Việt có thể diễn tả một cách sâu sắc bằng câu nói điếc không sợ súng.
"Ông Thành, ông làm gì thế, nhanh đứng lên đi!” Mẹ của Lê Trọng Việt cũng đi qua ngăn cản Lê Việt Thành.
“Bốp!” Không ngờ rằng Lê Việt Thành đừng dậy xoay người, lật tay tát cho một bà ta một cái tát.
"Nếu như không phải bà nuông chiều con một cách quá đáng, sao nó có thể hình thành tính cách như ngày hôm nay chứ, rồi làm sao lại có thể gây ra họa lớn như thế!" Lê Việt Thành nổi giận quát lớn.
Lúc Phong dúi điếu thuốc vào gạt tàn thuốc, sau đó từ từ đứng dậy.
“Được rồi, tôi đến đây không phải để xem chuyện xấu của nhà mấy người."