Chương 3431
Cao Phong nhìn hai người đàn ông trung niên kia, trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng lại không tiện hỏi. Anh rất tín nhiệm Lâm Vạn Quân, nhưng dù gì cũng chỉ mới tiếp xúc với hai người đàn ông trung niên này. Chỉ mới gặp một lần mà đã tín nhiệm họ không phải là tác phong của Cao Phong. Có lẽ trước kia Cao Phong là như vậy, nhưng sau khi đã trải qua nhiều chuyện, Cao Phong không còn ấu trĩ như ngày xưa.
“Cậu Phong, chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi đi.” Lâm Vạn Quân nói xong, vừa ngồi lên ghế, chuẩn bị lên tiếng thì cửa phòng lại bị gõ vang. Hơn nữa lần này người gõ cửa rất dồn dập, giống như có chuyện rất gấp.
Cao Phong lập tức đứng bật dậy. Anh sợ Kim Tuyết Mai chưa quen với đảo trung tâm nên xảy ra chuyện gì.
“Có chuyện gì?” Cao Phong chủ động hỏi.
“Gia chủ, bên phía đảo bắc truyền tin đến, bà cụ đã tỉnh lại. Hơn nữa bà cụ yêu cầu muốn gặp ngài, bác sĩ kêu ngài mau chóng đến đó.” Người hầu không dám chậm trễ, vội vàng báo cáo.
Nghe xong, Cao Phong và Lâm Vạn Quân đã đồng thời cất bước đi ra ngoài. Cả hai người đều rất sốt ruột, bởi vì bí mật mà Lâm Vạn Quân biết vẫn còn quá ít so với bà cụ. Anh vẫn cảm thấy trước kia, chắc chắn ông cụ Cao đã từng nói cho bà cụ Cao biết không ít chuyện bí ẩn. Cho nên bây giờ bà cụ đã tỉnh lại, họ đương nhiên là ưu tiên đi gặp bà cụ trước.
“Mau lên! Kêu người chuẩn bị tàu ngay lập tức!” Lâm Vạn Quân đi theo sau Cao Phong, ra lệnh cho người hầu.
“Thưa gia chủ, ông Quân, ca nô đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.” Người hầu vội khom lưng nói, đi đằng trước dẫn đường. Cao Phong nhanh chóng cất bước, đến sau này đã bắt đầu chạy bước nhỏ.
Tình huống hiện tại của bà cụ Cao cực kỳ bất ổn, có thể tỉnh táo lại trong thời gian ngắn cũng là chuyện không dễ dàng, cho nên Cao Phong không dám kéo dài thời gian.
“Kêu bác sĩ nói chuyện với bà cụ, tốt nhất là để bà cụ nói ra bí mật trước. Mỗi lời nói của bà nội đều phải ghi âm lại.” Cao Phong vừa đi vừa ra lệnh cho người hầu. Dù sao thì từ đảo trung tâm chạy tới đảo bắc cũng cần tốn thời gian.
“Vâng.” Người hầu lập tức đáp lời, lấy máy liên lạc bắt đầu liên hệ với người ở đảo bắc.
Nhóm Cao Phong vội vàng bước đến bên bờ biển. Năm chiếc ca nô đã chờ xuất phát, động cơ được khởi động sẵn, chỉ cần mọi người bước lên thì có thể xuất phát ngay.
Lúc này, Kim Tuyết Mai và Cao Tử Hàn đang đi dạo ở vườn hoa gần đó. Thấy đám Cao Phong vội vàng chạy tới, hai người đều sửng sốt.
“Cao Phong, các anh làm gì vậy?” Kim Tuyết Mai cài một đóa hoa trên đầu, nhìn Cao Phong kêu.
“Bà nội đã tỉnh, anh đi thăm bà. Các em đi không?” Cao Phong vẫn chưa dừng bước.
“Đi! Bọn em đi chứ!” Kim Tuyết Mai gật đầu ngay lập tức, sau đó cùng Cao Tử Hàn đi theo đám Cao Phong. Mà lúc này, Lâm Thục Lan cũng đang chờ ở đây.
“Máy bay trực thăng đâu? Không có máy bay trực thăng à?” Cao Phong nhìn ca nô, nhíu mày hỏi.
“Thưa gia chủ, máy bay trực thăng đã bị thuyên chuyển.” Người hầu nhanh chóng giải thích. Cao Phong không nói gì, dẫn mọi người cùng chạy tới đảo bắc.
Năm chiếc ca nô lập tức khởi động, mang theo lốc xoáy lớn rẽ gió vượt sóng phóng ra biển.
Đảo bắc nhà họ Cao. Trong phòng bệnh đặc biệt của bà cụ Cao.
Mười mấy chuyên gia y học đều vây quanh giường bệnh, nhìn dụng cụ giám sát. Ngoài ra còn có mấy y tá trẻ tuổi canh giữ trước giường bệnh, nói gì đó với bà Cao. Trải qua một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, sắc mặt của bà cụ Cao trông ổn hơn nhiều, cũng có chút hồng hào. Quan trọng hơn là ánh mắt bà cụ không đục ngầu như bình thường mà thoạt nhìn trong trẻo hơn.
“Bà cụ, bà cảm thấy thế nào? Thân thể có đau đớn chỗ nào không?”
“Bà có khẩu vị không? Tôi đã kêu người đi nấu cháo dễ tiêu hóa, sẽ đưa đến ngay bây giờ.”
Mấy cô y tá đều nhỏ nhẹ nói, chăm sóc bà cụ Cao vô cùng chu đáo. Dù gì bây giờ bà cụ Cao cũng là trưởng bối cao địa vị cao nhất nhà họ Cao hiện nay. Không ai dám không kính trọng bà ấy. Nhưng bất kể là ai nói chuyện, bà cụ đều rất bình tĩnh như không nghe thấy.
“Kình Thiên đâu? Kêu Kình Thiên tới đây, tôi có lời muốn nói với nó.” Bà cụ chậm rãi nói từng chữ. Dù sao cũng lâu rồi không lên tiếng, đột ngột còn chưa quen lắm.
“Thưa bà, gia chủ đang trên đường đến đây. Ngài ấy nói rằng nếu bà có lời muốn nói với ngài ấy thì có thể nói trước. Lúc đó chúng tôi sẽ chuyển lại cho ngài ấy.” Một bác sĩ mặc áo blouse trắng cầm máy ghi âm, đặt bên miệng bà cụ Cao. Nhưng bà cụ Cao chỉ nhìn ông ta một chút, không có phản ứng gì.
“Gia chủ à… Kình Thiên đã trở thành gia chủ rồi sao?” Đôi mắt bà cụ tỏa ra ánh sáng.
“Đúng vậy, ông Quân đích thân chủ trì nghi thức kế nhiệm gia chủ. Hôm đó tất cả các nhân vật có tiếng tăm ở Đà Nẵng, thậm chí cả gia tộc họ Viên cũng đến chúc mừng. Cảnh tượng vô cùng long trọng.” Bác sĩ gật đầu, kể lại ngắn gọn cảnh tượng hôm đó.
Bà cụ khẽ gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Vậy thì tôi càng muốn cho nó biết một vài chuyện. Nhưng tôi phải gặp nó tận mắt thì mới nói được. Các cậu đều không có tư cách nghe.” Bà cụ rất cố chấp, không muốn nhiều lời một chữ.