Chương 3449
Lúc trước, Cao Phong thất thủ ở thành phố Hà Nội, Cao Quang Minh và Cao Kim Thành dẫn dắt gần hai trăm binh sĩ nhà họ Cao, gánh trên lưng cái danh phản bội, rời khỏi nhà họ Cao, bắt đầu hành trình tìm kiếm Cao Phong.
Suốt chặng đường bọn họ bị Cao Anh Hạo đuổi giết, cuối cùng chạy trốn đến sườn núi nào đó, dùng dao găm trong tay mạnh mẽ moi ra những con chip trong cơ thể vứt bỏ trên mặt đất.
Nhưng cho dù là vậy, đối mặt với thiên la địa võng mà Cao Anh Hạo bày ra thì đám người Cao Quang Minh vẫn phải trả giá bằng vô số tính mạng.
Đến lúc bọn họ tập trung đủ ở bi*n đ*ng, lúc đi tới, bên cạnh Cao Phong cũng chỉ còn mấy chục người nữa, không đến một nửa.
Một trận thắng, vạn bộ xương khô.
Bây giờ Cao Phong đang ngày một khá hơn, nhưng sao anh có thể quên những bề tôi trung thành đã mở đường cho anh?
Con đường dẫn đến ngai vàng này đã được trải bằng máu tươi, được đệm bằng vô số bộ xương khô.
Có xương máu của kẻ địch, nhưng cũng có xương máu của người thân.
Cao Phong không thể quên đi sự hy sinh của họ.
Trên khán đài, Cao Phong vẫn không ngừng đọc.
Mỗi lần dốc toàn lực đọc lên một cái tên đều phải mặc niệm ba giây.
Hàng nghìn người ở dưới khán đài, trong lòng ai cũng chấn động, sau đó ngồi thẳng lưng, đầu hơi cúi, cả quá trình nghe đều mặc niệm, nghiêm túc lắng nghe.
Cao Phong không ngừng đọc. Đọc xong danh sách chiến sĩ của nhà họ Cao, anh lại bắt đầu đọc tên những chiến sĩ đã hy sinh trong trận chiến này.
Hết người này rồi đến người khác, âm thanh không ngừng vang lên.
Một tiếng trôi qua, Cao Phong vẫn còn đọc.
Hai tiếng trôi qua, Cao Phong vẫn còn đọc…
Chính xác mà nói thì là gọi.
Giống như đang gọi cho linh hồn của họ trở về.
Tiếng gọi khàn khàn, gọi đến kiệt sức rồi nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Cao Phong đọc đến cái tên cuối cùng, hốc mắt đã đỏ bừng, tơ máu đó đã che kín toàn bộ lòng trắng của mắt.
Còn ở dưới khán đài, vô số người cũng âm thầm rơi lệ.
Bọn họ có thể có ngày hôm nay là nhờ những người này đã cố gắng không ngừng đấy!
Ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây!
Chính những người đó đã dùng mạng sống của mình làm cái giá để mang lại quả ngọt cho họ như ngày hôm nay.
Vì thế, mỗi người đều nghiêm túc lắng nghe, hơn nữa là còn ghi tạc trong lòng.
Có thể nhớ được bao nhiêu thì nhớ bao nhiêu.
Cao Phong đọc bao lâu thì bọn họ đứng bấy lâu.
Không ai kêu mệt, cũng không ai cảm thấy mệt.
So với những người lính đã dâng hiến mạng cho mình, bọn họ vẫn có thể đứng ở đây đã là một loại hạnh phúc lớn rồi.
“Phù phù!”
Đến khi đọc lên cái tên cuối cùng thì mặt trời cũng đã lặn về phía Tây sau núi, hoàng hôn cũng đã buông xuống.
Hoàng hôn như máu, giống buông thêm một tầng sắc đỏ như máu mỏng manh lên quần áo của Cao Phong.
Một tiếng thình thịch vang lên, Cao Phong quỳ gối trên khán đài.
Hàng ngàn người nước mắt chảy xuôi, yên lặng không nói gì.
“Nếu có thể, tôi nguyện đánh đổi tất cả, chỉ cần chuyện này không xảy ra.”
“Tôi tình nguyện làm mọi thứ, chỉ cần mọi người còn sống tốt.”
Hai đầu gối Cao Phong quỳ trên đây, bàn tay run run nắm chặt lấy bản danh sách, cắn răng gầm nhẹ.
Nhưng mọi người ai cũng hiểu.
Vào sinh ra tử, không phải tất cả đều thuận buồm xuôi gió.
Ở đời có biết bao nhiêu chuyện mà bản thân không thể làm chủ được.
Cao Phong không muốn đánh, nhưng những đối thủ như rắn cạp nong kia lại không muốn buông tha cho anh!