RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3453

Vu Chính Bình đứng thẳng mấy giây, cuối cùng vẫn nói: “Ông Trần, chuyện này không chỉ riêng tôi nhìn, mà còn có rất nhiều người nhìn đấy.”

“Còn có các nơi khác, thậm chí toàn bộ Việt Nam này đều nhìn đấy.”

“Chuyện Cao Kình Thiên không làm công bằng sẽ khiến cho rất nhiều người bất mãn.”

“Bây giờ ông chẳng những không xử phạt Cao Kình Thiên mà còn thả cậu ta ra ngoài, để mặc cậu ta gây sóng gió ngoài kia.”

“Chuyện này thật không đúng.”

Vu Chính Bình căng da đầu, trên người ông Trần tỏa ra áp lực cực lớn, nhưng vẫn nói tiếp.

“Ông Trần! Có lẽ ông sẽ không thích nghe mấy lời này của tôi.”

“Nhưng mà lời thật mất lòng! Chính Bình nói như vậy đều lời khuyên thật lòng.”

Những lời này của Vu Chính Bình khiến cho ông Trần nhất thời không biết phản phản bác làm sao.

Tuy nói ông ta là tổng đốc, nhưng đây là Việt Nam, không phải là nơi ông Trần ông một tay che trời.

Ông ta làm chuyện gì được nhiên đều sẽ suy nghĩ kỹ càng.

“Sẽ có công bằng, nhưng không phải bây giờ.”

“Tôi chỉ tạm thả anh ta ra, chờ anh ta xử lý xong việc trong tay sẽ đến nơi này gặp tôi.”

Ông Trần từ tốn rót một chén trà, giọng nói rất bình tĩnh.

“Nhưng ông Trần, dựa vào năng lực hiện giờ của Cao Kình Thiên, cho dù chúng ta có phái người theo dõi, nhưng chỉ cần cậu ta có ý muốn rời Việt Nam ra nước ngoài thì nhất định sẽ rất dễ dàng trốn ngay dưới mắt chúng ta.”

“Ông không sợ anh ta thất tín bội nghĩa lặng lẽ trốn đi sao?”

Vu Chính Bình vừa nói xong, những tên tướng lĩnh đi cùng với ông ta đều gật đầu tán thành.

Lấy địa vị và lực lượng của Cao Phong ở Việt Nam bây giờ, nếu muốn trốn ra nước ngoài có thể dễ dàng đến mức thần không biết quỷ không hay!

Vậy đến khi đó, công sức chẳng phải ông Trần giống như công dã tràng xe cát sao?

“Tôi tin tưởng anh ta sẽ không làm ra chuyện thất tín bội nghĩa như vậy.”

“Vả lại, cho dù anh ta chạy thoát, mất mặt cũng là tôi, chịu xử phạt cũng là tôi. Vậy thì có liên quan gì đến Chính Bình cậu đâu?” Giọng điệu ông Trần đã có hơi không vui.

Vu Chính Bình im lặng mấy giây, sau đó cắn răng nói: “Ông Trần, tôi thân là một người lính, mỗi một việc của Việt Nam này đều liên quan đến tôi.”

“Thân là một người lính, phải có nhiệm vụ bảo vệ đất nước hòa bình, vì thế trong mắt của tôi, bất kỳ nhân tố nào làm ảnh hưởng đến bình yên đất nước đều trở thành kẻ thù.”

Ông Trần chầm chậm ngẩng đầu nhìn Vu Chính Bình, nheo mắt nói: “Tôi cũng nói với cậu một lần, chuyện này tự tôi có tính toán.”

“Người khác không cần nhúng tay, cũng không thể nhúng tay. Ngoài ra, tôi làm làm như vậy, là đã được sự đồng ý của vị kia.” Ông Trần cười nhạt, từ từ giơ tay chỉ lên trần nhà.

“Hít hà!”

Vu Chính Bình lập tức trợn tròn hai mắt, trong lòng không khỏi chấn động.

Nhưng ngay sau đó trong lòng Vu Chính Bình lại xuất hiện một tia khinh thường.

Sự tồn tại của vị kia giống như là thần tiên, lại còn nhúng tay vào việc này?

E rằng đây chỉ là lời nói từ một phía của ông Trần mà thôi.

Dù sao ông Trần biết Vu Chính Bình không có tư cách nhìn thấy vị kia, cho dù có thể nhìn thấy thì cũng không dám hỏi đến việc này, cho nên mới ba hoa chích chòe như thế?

Nghĩ đến điều này, trong lòng Vu Chính Bình không khỏi cười lạnh.

“Này ông Trần, Chính Bình muốn biết ông chuẩn bị xử lý chuyện của Cao Phong như thế nào?” Vu Chính Bình nhích người, tiến lên một bước hỏi.

Ông Trần im lặng hai giây, sau đó đưa tay gõ trên mặt bàn, cả người hơi nghiêng về phía trước, nhìn Vu Chính Bình nói: “Anh ta có thể giải quyết được bài toán lớn trước mắt.”

Vu Chính Bình nghe vậy rất sửng sốt, sau đó khóe miệng cong lên, nở nụ cười lạnh.

“Ông Trần! Chính Bình hiểu rồi, tôi xin tạm biệt. Chờ đến khi Cao Kình Thiên đến thật, Chính Bình lại đến đây.”

Vu Chính Bình làm động tác kính chào với ông Trần, cũng không chờ cho ông Trần đáp lễ đã xoay người đi ra ngoài.

Vài viên tướng sau lưng ông ta cũng cúi chào với ông Trần, rồi cất bước theo sau.

“Hừ!”

“Nếu Cao Kình Thiên mà có thể giải quyết được bài toán khó kia, Vu Chính Bình tôi sẽ đổi sang họ Cao với cậu ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi