RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3456

Đúng là nhờ những chiến sĩ nhà họ Cao chết trận mới có thể bảo vệ để những người còn lại có cuộc sống bình yên hạnh phúc.

Mà nước Việt Nam cũng giống vậy.

Nhất định phải có người canh giữ biên cảnh, không cho trộm cắp đột kích mới có thể bảo vệ mảnh đất này an ổn hài hòa.

Cho nên, mấy ngày nay Cao Phong vẫn luôn tự hỏi, cuối cùng anh cảm thấy mình vẫn nên đi một chuyến mới phải.

“Cậu Phong! Cậu đã chắc chắn sao, cậu đã quyết định rồi à?” Lâm Vạn Quân không khuyên nhủ, mà dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi anh.

Lúc này Cao Phong không hề do dự chút nào, lập tức gật đầu.

“Được! Vậy tôi cũng không dám nhiều lời khuyên nhủ.”

“Bây giờ cậu Phong đã thật sự trưởng thành, có quyền quyết định đường đi của chính mình.”

“Nhưng tôi muốn nói với cậu rằng, nếu cậu một hai phải đi, vậy nhất định không được đến Tây Vực! Nếu ông Trần cho cậu đi Tây Vực, cậu nhất định không được đi! Có được không?”

Lúc ông Lâm nói đến đây, vẻ mặt và giọng điệu đều rất nghiêm túc.

Hơn nữa thậm chí Cao Phong còn có thể cảm nhận được giọng điệu Lâm Vạn Quân giống như mang theo chút cầu xin.

“Chuyện này… Vì sao chứ?”

Cao Phong khẽ nhíu mày, hỏi: “Theo cháu được biết, năm đó ông nội của cháu đã trấn thủ ở Tây Vực mà?”

“Đúng vậy! Năm đó tướng Cao đã trấn thủ ở Tây Vực!”

Lâm Vạn Quân nói đến đây, trong mắt tỏa ra vô số tua tự hào, nói tiếp: “Năm đó trong một trận chiến ở Tây Vực, một mình Tướng Cao đã giết được hơn sáu mươi người, được phong là Chiến vương Tây Vực!”

“Chuyện này, quả thật là quá tuyệt!”

Cao Phong nhìn dáng vẻ của Lâm Vạn Quân, nhịn không được thấy hơi đau đầu.

Mà Lâm Vạn Quân lúc này giống như mấy bé fan nhìn thấy thần tượng, trong mắt lấp lánh ngôi sao nhỏ.

“Chú Lâm Quân! Chú hãy nói cho cháu biết vì sao cháu không thể đi Tây Vực được không? Nếu cháu đi Tây Vực, có thể đi theo bước chân của ông nội, không phải khá tốt sao?”

Cao Phong lắc đầu, sau đó nghiêm túc hỏi.

“Cậu Phong! Dù sao cậu cũng không thể đi. Cậu đừng hỏi tôi quá nhiều, tôi cũng không biết, đây là do ông cụ Cao định ra.”

Một câu cuối này của Lâm Vạn Quân, xem như đã hoàn toàn chặt đứt con đường của Cao Phong.

Cao Phong cả đời kính trọng ông cụ Cao, cho nên anh nhất định sẽ nghe theo lời nói của ông cụ Cao.

“Chuyện này…” Cao Phong và Lâm Vạn Quân nhìn nhau một lúc, khi anh nhìn thấy ánh mắt đầy thản nhiên không một chút ý lừa dối của Lâm Vạn Quân, lúc này anh đành phải gật đầu.

“Được! Cháu đồng ý với chú, nếu ông Trần để cháu đi Tây Vực, cháu sẽ từ chối.”

Cao Phong gật đầu rồi trả lời đồng ý.

“Được!” Lúc này Lâm Vạn Quân mới gật đầu.

Cao Phong do dự hai giây, cuối cùng vẫn hỏi: “Chú Quân, chú nói xem Thiên Sát là có ý gì?”

“Thiên Sát? Thiên Sát gì cơ?” Lão Lâm Quân nghe vậy sửng sốt.

“Trong lời nói bà nội lưu lại cho cháu, nói cháu có mệnh Thiên Sát.”

“Trong lòng cháu có chút suy đoán, nhưng trước mắt cũng không thể chắc chắn.”

Cao Phong hơi ngừng lại, cuối cùng quyết định nói ra sự thật.

Lâm Vạn Quân nghe vậy, ánh mắt ông ta dần lóe lên, con ngươi dần co lại.

Qua một lúc thật lâu, Lâm Vạn Quân mời từ từ nói.

“Thiên Sát, ý trên mặt chữ, chính là trời sinh đã mang sát khí.”

“Cỗ sát khí kia sẽ ảnh hưởng đến người khác, cũng sẽ ảnh hưởng đến bản thân mình.”

Sau khi Lâm Vạn Quân nói ra những lời này, Cao Phong lập tức im lặng suy nghĩ rồi sau đó chậm rãi cúi đầu.

Đột nhiên anh hiểu ra lý do vì sao Lâm Thục Lan và bà Cao đều tự nhủ rằng ở gần anh sẽ làm hại anh.

Hóa ra là vì số mệnh của Cao Phong là mệnh Thiên Sát?

Nhưng mà cái gọi là số mệnh bí ẩn và khó có thể nhìn thấy này thật sự tồn tại sao?

Lâm Vạn Quân thấy Cao Phong không tin, dừng lại một chút rồi nói: “Cậu Phong! Cậu cảm thấy những thứ này đều là mê tín, vậy lúc cậu đến chùa Vô Danh ở phía Tây của Thành phố Hà Nội, cậu có tin lời của sư thầy Thanh Viễn không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi