RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3473

Từ lúc Cao Phong còn nhỏ xíu, giữa hai người lại càng lúc càng bất hòa, cuối cùng còn trở nên xa lạ như người dưng nước lã.

Lúc này cách nhiều năm lại một lần nữa nghe một tiếng mẹ, trong lòng Lâm Thục Lan lẫn lộn hàng trăm cảm xúc ngổn ngang.

“Con trai bất hiếu, đã hiểu lầm mẹ suốt nhiều năm như vậy.”

“Thậm chí con còn oán hận mẹ, thật ra là con có lỗi với mẹ.”

“Chỉ cần mẹ không ghét bỏ con, vậy từ nay về sau con chính là con trai của mẹ.”

“Chúng ta không nói tới chuyện trước kia, không đề cập tới chuyện đã qua nữa, con là Cao Phong, cũng chính là con trai của mẹ.”

Lời nói của Cao Phong vừa phát ra lại như ba cú đập mạnh vào đầu óc của Lâm Thục Lan.

“Con ngoan! Con trai ngoan của mẹ.”

“Mẹ không hề ghét bỏ con, từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ ghét bỏ. Sao mẹ lại có thể ghét bỏ con được chứ?”

Lâm Thục Lan để mặc cho nước mắt chảy xuống, bà ấy vội vàng tiến lên một bước, ngồi xổm xuống với Cao Phong, bà ấy vươn tay ôm chặt Cao Phong vào trong lòng mình.

Cao Phong để mặc cho Lâm Thục Lan ôm chặt lấy anh.

Cũng đã rất lâu rồi anh không được nằm trong vòng ôm ấp ấm áp này rồi.

Lâm Thục Lan ôm chặt lấy Cao Phong, nước mắt bà ấy không ngừng rơi xuống, nhưng mà trong lòng lại tràn đầy vui sướng.

“Con trai Cao Phong bé nhỏ của mẹ đã trưởng thành rồi, nhìn thấy những thành tựu này của con, mẹ rất vui, thật sự rất vui.”

“Chỉ là mẹ chẳng thể tìm thấy ai để chia sẻ phần vui sướng này cả!”

“Mọi chuyện đều nghe theo lời con, chúng ta không nói tới chuyện trước kia nữa, mặc kệ trước kia xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ là quá khứ mà thôi.”

“Từ nay về sau, chúng ta đều phải sống tốt, đều tốt cả thôi.”

Lâm Thục Lan vừa ôm chặt lấy Cao Phong, vừa không ngừng nói chuyện.

Sau nhiều năm xa cách, mẹ con tiêu tan hiềm khích lúc trước, bỏ qua những chuyện đã xảy ra ở trong quá khứ, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy nghẹn ngào.

Cho dù không phải là ruột thịt nhưng lại còn hơn hẳn cả ruột thịt.

“Vâng!”

Cao Phong ghé trong lòng của Lâm Thục Lan, anh gật mạnh đầu.

Sau đó, Cao Phong được Lâm Thục Lan đỡ dậy, hai người ngồi đối diện nhau.

Cao Phong ở lại đây ước chừng mấy tiếng đồng hồ.

Nghe Lâm Thục Lan kể về chuyện trước kia, nói về những chuyện của Cao Phong lúc nhỏ.

Có rất nhiều chuyện mà Cao Phong vẫn luôn cho rằng đều chỉ có một mình anh biết thôi, ví dụ như lấy tẩu thuốc lá của ông cụ Cao đi đào cát, ví dụ như là trộm dao cạo râu của Lâm Vạn Quân đi cạo lông cho con dê con…

Lúc trước Cao Phong làm những việc này đều là anh len lén làm, ngay cả Cao Tử Hàn cũng không biết.

Nhưng Lâm Thục Lan lại có thể nói ra rõ ràng cả quá trình.

Rốt cục Cao Phong cũng biết, hóa ra Lâm Thục Lan vẫn luôn âm thầm, yên lặng mà chú ý đến anh.

Trong khi đó, Lâm Thục Lan cắn hạt dưa, lấy phần thịt bên trong rồi sau đó mới đút vào miệng cho Cao Phong.

Giống như xem Cao Phong là đứa trẻ nhỏ đang nghe người lớn kể lại chuyện xưa vậy, mà Cao Phong cũng cực kỳ thích loại cảm giác được người lớn che chở mà bấy lâu nay anh vẫn không có thế này, cho nên anh cũng không kháng cự một chút nào.

Hai người nói mãi cho tới gần mười hai giờ, Cao Phong mới chậm rãi đứng dậy.

“Kình Thiên! Con không muốn đi tìm cha mẹ ruột của mình sao?” Lâm Thục Lan cũng đứng dậy theo rồi hỏi.

“Vì sao lại phải tìm chứ? Bây giờ con sống rất tốt, thế này cũng đủ rồi.”

Cao Phong chậm rãi lắc đầu, sau đó anh nói: “Mẹ! Chờ sau khi con hoàn thành nhiệm vụ của ông Trần, con sẽ trở lại.”

“Có thể là con không làm được những việc to lớn gì giống như chống đối trời đất, xoay chuyển sống chết, nhưng chỉ cần con thắng lợi trở về, đến lúc đó con dựa vào cả Việt Nam này, con sẽ không bao giờ gặp khó khăn gì nữa hết.”

“Ít nhất, chuyện sống yên ổn cả đời sẽ không là vấn đề gì nữa.”

“Đợi cho tới khi đó, chúng ta lại sống cùng nhau.”

Lâm Thục Lan cũng vô cùng chờ mong, bà ấy không ngừng gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi