RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3475

Kim Tuyết Mai nhìn Cao Phong, cô cười một cách ngọt ngào.

Cao Phong cũng không để ý lắm, anh gật gật đầu, xoay người muốn đi vào nhà tắm tắm nước nóng.

Nước nóng xối từ trên đầu xuống, rửa sạch nước biển trên người Cao Phong.

Cũng hoàn toàn rửa sạch thứ cảm xúc phiền muộn trong lòng Cao Phong kia.

Đủ thứ chuyện trước kia, Cao Phong cũng không muốn nhớ lại nữa, anh chỉ muốn làm cho tốt những chuyện trước mắt, vậy là cũng đủ rồi.

Sau khi Cao Phong tắm nước nóng xong thì nằm lên trên giường với Kim Tuyết Mai nói chuyện một hồi, rất nhanh sau đó anh đã phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Hôm nay làm nhiều chuyện như vậy, lại trải qua một trận thay đổi cảm xúc rất nhanh, Cao Phong thật sự là cực kỳ mệt mỏi.

“Ông xã…”

Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng gọi một tiếng, cô hôn nhẹ lên trên mặt Cao Phong một cái.

Sau đó cô chậm rãi mà mò tới ngọn đèn ở đầu giường, lấy thứ đồ giấu dưới gối đầu ra, cô xoa nhẹ mắt một chút, ngáp một cái, rồi lại tiếp tục bận rộn.

Một đêm này, đèn trong phòng Cao Phong sáng cả đêm, ước chừng đến khoảng năm giờ sáng thì mới chậm rãi tắt.

Ngày tiếp theo, Cao Phong ngủ, một giấc thẳng tới tám giờ thì mới rời giường, tinh thần thoải mái.

Mà vừa quay đầu nhìn, từ trước đến nay Kim Tuyết Mai vẫn luôn chăm chỉ đảm đang thế mà hôm nay lại ngủ nướng, đúng là một trường hợp vô cùng hiếm có.

Cao Phong nhẹ nhàng rời giường, không đánh thức Kim Tuyết Mai, anh sắp xếp vài nữ giúp việc của nhà họ Cao chăm sóc cho Kim Tuyết Mai xong thì muốn đi tìm Lâm Vạn Quân.

Nói rõ với Lâm Vạn Quân về chuyện hôm nay anh phải rời đi.

Tuy rằng Lâm Vạn Quân không nỡ, nhưng ông ta biết, có một số việc, Cao Phong không thể không đi làm.

Chỉ cần Cao Phong có thể thuận lợi dẹp sạch được những kẻ đó và thắng lợi trở về, như vậy thì Cao Phong sẽ có thể chân chính mà nghênh đón một cuộc sống mới rồi.

“Lão Lâm Quân, cháu giao hết mấy chuyện bên nhà họ Cao cho chú đó.”

“Cháu đã cho người tìm mấy vị bác sĩ Đông y rất nổi tiếng, bọn họ cũng đang trên đường tới thành phố Đà Nẵng rồi.”

“Chú cần phải phối hợp với bọn họ để cố gắng trị liệu đấy, coi như là vì tôi đi, được không?”

Cao Phong vô cùng nghiêm túc mà nhìn Lâm Vạn Quân, giọng điệu của anh lại kiên quyết, không cho phép nghi ngờ hay phản đối gì.

“Được! Cậu Phong, chắc chắn tôi sẽ phối hợp trị liệu.” Lúc này Lâm Vạn Quân gật đầu.

Sau đó, Cao Phong lại dặn dò một số chuyện với Lâm Vạn Quân, rồi trở về gọi Kim Tuyết Mai, chuẩn bị lên đường.

Kim Tuyết Mai đã ăn sáng xong, cô đang ngồi trong phòng đợi Cao Phong.

“Tuyết Mai! Sao mắt của em lại đỏ như thế? Em không ngủ ngon à?”

Cao Phong nhìn thoáng qua Kim Tuyết Mai, anh không nhịn được mà hỏi một cách khó hiểu.

Lúc anh rời giường, anh chỉ sợ quấy rầy đến Kim Tuyết Mai, cho nên mới nhẹ chân nhẹ tay, sợ Kim Tuyết Mai không nghỉ ngơi được tốt.

Nhưng lúc này hốc mắt của Kim Tuyết Mai có chút đỏ, thậm chí mí mắt cũng hơi sưng lên.

“Em cũng không biết nữa, có thể là không nghỉ ngơi tốt…” Kim Tuyết Mai nhỏ giọng giải thích.

“Vậy trên đường chúng ta trở về, em cứ nằm trong lòng anh mà ngủ bù đi.”

Cao Phong cười cười kéo bàn tay của Kim Tuyết Mai đi ra bên ngoài.

Trên bờ biển nhà của họ Cao, hơn một ngàn người làm của nhà họ Cao cùng với đám người Lâm Vạn Quân và Lâm Thục Lan đều đứng thẳng ở đó.

Cao Phong và Kim Tuyết Mai, còn có đám người Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ, cùng với Cao Tử Hàn và Trần Thanh Bình đứng trên boong tàu.

Cao Tử Hàn và Trần Thanh Bình đã từng nói phải bầu bạn bên cạnh Kim Tuyết Mai, chăm sóc cho cục cưng của Cao Phong ra đời.

Mà Liễu Tông Trạch, Cao Phong không ở đây, chắc chắn anh sẽ không đợi ở trong này.

“Lão Lâm Quân, mẹ, bà nội, tất cả những người trung thành với nhà họ Cao, tôi đi đây.”

Cao Phong chắp hai tay ra sau lưng, anh đứng trên boong tàu, cười nói một cách thản nhiên.

“Gia chủ Cao Phong! Chúc cậu thuận buồm xuôi gió!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi