Chương 3488
“Người nhà họ Đặng có thể không nói thật. Lúc đó ông ta sợ em sẽ giết hết bọn họ nên chắc chắn là không nói thật. Nếu như mẹ em còn sống thì nhất định sẽ tới tìm em. Mẹ em nhất định sẽ nghe được về anh.”
Kim Tuyết Mai càng nói trong mắt lại xuất hiện càng nhiều tuyệt vọng.
Cao Phong ngừng một chốc, sau đó nói: “Có thể… Mẹ em trốn ra nước ngoài rồi?”
Kim Tuyết Mai nghe vậy thì sửng sốt, đôi mắt vốn đã tràn đầy tuyệt vọng kia lại lần nữa có hy vọng.
“Cao Phong, lời anh nói là thật sao?”
“Ý anh là, chẳng qua mẹ em sợ bị người nhà họ Đặng tìm được nên đã chạy ra nước ngoài rồi?”
Lúc này Kim Tuyết Mai đã xem Cao Phong như cọng rơm cứu mạng vậy, cô nắm chặt lấy tay Cao Phong.
Miệng Cao Phong nở một nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc, trả lời một cách chậm rãi: “Đúng! Nhất định là như vậy. Bởi vì dù bà không sống vì mình, thì cũng phải sống vì em. Bà ấy không muốn bị nhà họ Đặng bắt được, cũng là vì không muốn bị nhà họ Đặng moi ra chỗ em ở. Bà ấy yêu em như vậy, sao có thể bỏ em lại mà rời khỏi thế gian này được chứ? ”
Lời của Cao Phong tạo cho Kim Tuyết Mai một niềm tin rất lớn, cũng làm tâm trạng cô tốt hơn nhiều trong nháy mắt.
Bất kể người khác nói gì đi chăng nữa, Kim Tuyết Mai có thể không để ý, cũng nghe không vô, nhưng nếu đó là lời nói của Cao Phong thì cô nhất định sẽ nghe rồi để trong lòng, nhớ trong đầu.
Dù chín mươi chín người đều nói Cao Phong đang lừa gạt cô, thì chỉ cần cô có thể, cô vẫn bằng lòng tin tưởng Cao Phong. Sự tin tưởng này dù có mù quáng, thậm chí là có chút ngu ngốc nhưng Kim Tuyết Mai lại vẫn tình nguyện tin tưởng như thế.
Nhìn sự phiền muộn của Kim Tuyết Mai từ từ biến mất, Cao Phong mỉm cười, chậm rãi đứng lên.
Có lẽ, đây cũng là trách nhiệm của người đàn ông.
Dù lưng anh có phải gồng gánh nhiều hơn, anh cũng muốn làm hết sức mình để người phụ nữ trong lòng mình có cảm giác an toàn.
“Tuyết Mai, theo lời viện trưởng Tài thì phòng bệnh lúc trước cũng chưa bị phá bỏ hay sửa chữa di dời. Vậy chúng ta lên đó nhìn một chút đi. Dù sao thì, năm đó mẹ con cũng nằm ở phòng bệnh đấy.” Kim Ngọc Hải thở dài, đi về phía trước nói.
“Được! Con phải đi!”
Lúc này Kim Tuyết Mai ngẩng đầu lên, sau đó được Cao Phong đỡ lấy, chậm rãi đứng lên.
Phạm Văn Tài đương nhiên không dám thờ ơ, nhanh chóng đi trước dẫn đường, đưa mọi người đến nơi cần đến.
“Cậu Phong, cô Tuyết Mai, tòa nhà này đã tồn tại rất nhiều năm rồi. Bây giờ cũng không có ai ở cả, chỉ dùng để chứa ít đồ lặt vặt thôi. Riêng căn phòng này bởi vì không nằm ở tầng một nên gần như không xê dịch gì, mọi người có thể tùy ý vào xem.”
Phạm Văn Tài giải thích một chút, rồi đứng ở một bên lặng lẽ chờ đợi.
Cao Phong gật đầu, chậm rãi mở cửa phòng ra, dẫn Kim Tuyết Mai đi vào.
Kiều Thu Vân cùng Kim Ngọc Hải và Kim Vũ Kiên ở phía sau cũng đi vào theo hai người.
Căn phòng được mở ra, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mặt mọi người. Cách bố trí của căn phòng bệnh này cũng vô cùng đơn giản. Một chiếc giường bệnh cũ nát, còn có mấy cái tủ nhỏ, ngoài mấy thứ này ra thì cũng không còn cái gì khác.
Nhưng mà căn phòng với cấp bậc thế này, nếu xét ở hai năm trước thì cũng được coi là phòng bệnh đặc biệt cao cấp rồi.
Tối thiểu thì đây là phòng đơn, giường đơn, một người bình thường không ở nổi.
Nhìn thấy gian phòng này, vẻ mặt của Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải tràn đầy sự hoài niệm.
Lúc ấy, Kiều Thu Vân vừa sinh Kim Vũ Kiên, bà ta nằm ở chính giường bệnh này nghỉ ngơi.
Cũng chính vào cái đêm mưa gió tầm tã ấy mà mẹ ruột của Kim Tuyết Mai ôm Kim Tuyết Mai chạy vọt vào trong phòng.
Mẹ của cô đã quỳ gối trước Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải cầu xin bọn họ nhận nuôi Kim Tuyết Mai.
Nhớ lại những chuyện cũ năm xưa, cả Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải đều không nhịn được mà hốc mắt của hai người bỗng chốc đã đỏ ửng.
Kim Tuyết Mai không nói lời nào, chầm chậm bước đi xung quanh phòng bệnh, ánh mắt cũng từ tốn nhìn mọi thứ ở trong phòng.
Cô không nhịn được mà nhắm mắt lại, dường như cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng mẹ ruột mình phải đi đến bước đường cùng.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở của mẹ ruột cô còn lưu lại trong phòng bệnh này.
“Tuyết Mai, năm đó mẹ của con chính xác là quỳ ở chỗ này.”
“Cha muốn ngăn lại nhưng hoàn toàn không thể ngăn nổi.”