RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3508

Nếu như đã nhập ngũ rồi, vậy thì phải làm theo luật của binh đoàn.

“Cấp dưới luôn luôn sẵn sàng.”

Cao Phong ngay lập tức làm một tư thế đứng thẳng, thân như một cây súng, giọng nói mạnh mẽ.

“Tốt!”

Ông Trần chầm chậm gật đầu, đôi mắt tràn đầy hy vọng.

Ông bây giờ, không thể cung cấp cho Cao Phong cái gì, chỉ có thể cho câu ta một chức danh.

Thậm chí ông đến một bộ quân phục, cũng không thể trao cho Cao Phong.

Nhưng Cao Phong vẫn như vậy, không có một chút oán thán nào.

Khoảnh khắc đó, mọi người đều im lặng.

Không một tiếng ồn,biểu thị sự tôn trọng đối với Cao Phong.

“Tuấn Hạo, Tông Trạch, lấy bản đồ và dữ liệu mà tướng Lâm cung cấp.”

“Chúng ta xuất phát thôi.”

Cao Phong từ từ quay người, nhìn vào Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch.

“Vâng!”

Hai người đều gật đầu, sau đó nhận được tài liệu từ Lâm Thừa Khải, liền chuẩn bị cùng với Cao Phong rời đi.

“Đợi đã!

Chính vào lúc này, Vu Chính Bình bước lên trước, chặn đường đi của ba người.

Ánh mắt Cao Phong nhìn vào Vu Chính Bình, ánh mắt bình tĩnh, không nói gì.

Tại thời điểm này, thậm chí ông ta cao hơn Cao Phong hai cấp bậc, nhưng Cao Phong cũng không cho ông ta sắc mặt tốt.

“Cao Phong, lần này cậu ra trận, coi như là để phục vụ đất nước.”

“Không nói những cái khác, chỉ dựa vào chuyện này, đã xứng đáng với sự tôn trọng của Vu Chính Bình tôi.”

“Nhưng tôi tôn trọng thì tôn trọng, cậu rốt cuộc có năng lực này không, tôi muốn thử xem.”

Nói đến đây, Vu Chính Bình dừng lại một chút, không đợi Cao Phong mở miệng nói, đã trực tiếp nói: “Nếu như không có khả năng, thì cũng đừng đi nữa.”

“Đến lúc đó, mất mặt nước Việt Nam của chúng ta không nói, còn có khả năng sẽ mất mạng.”

Vu Chính Bình nói những lời này, giọng điệu đầy lòng thẳng thắn, còn đem theo một chút khinh thường.

Tuy nhiên, lần này ông ta nói, không có ai phản đối.

Ngay cả ông Trần cũng nheo mắt nhìn theo, không vội nói.

Bởi vì những điều này thật sự có lý.

“Tướng Vu sẽ thử như thế nào?”

Cao Phong quay đầu lại một chút, nhìn vào Vu Chính Bình.

“Ông Trần, cấp dưới muốn kiểm tra thực lực của Cao Phong một chút, không biết ngài có đồng ý không?”

“Cấp dưới vẫn là nghĩ như thế, nếu cậu ta không có khả năng đó, thì vẫn là đừng đi chiến trường mà bẽ mặt.”

Vu Chính Bình quay lại nhìn Ông Trần, hành lễ xong thì báo cáo.

“Cao Phong, cậu nghĩ sao?”

Ông Trần nhìn thấy Vu Chính Bình một chút, sau đó quay lại và hỏi Cao Phong.

“Cấp dưới chấp nhận.”

Cao Phong bình tĩnh, khí sắc thản nhiên.

“Được! Vậy cậu đi với tôi!”

Vu Chính Bình nhẹ nhàng mỉm cười, ngay lập tức đi trước và đi ra ngoài cửa.

Cao Phong cùng Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch, dừng lại một chút, rồi cũng bước đi để theo kịp.

Bọn người của ông Trần, cũng theo sau.

“Uỳnh!”

Cánh cửa mở ra, cảnh tượng trong sân, ngay lập tức đập vào mắt mội người.

Cho đến lúc này, mọi người mới biết vừa rồi Vu Chính Bình ra ngoài đã gọi cho ai.

Bên ngoài lúc này, đã là vào ban đêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi