RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3512

Vu Chính Bình nhẹ nhàng vẫy tay, căn bản không tin tưởng một chút nào.

“Anh, anh nói cái gì?”

Người thanh niên dẫn đầu, có chút nghi ngờ mà hỏi.

“Tôi nói, từng người một lên quá phiền phức rồi, cùng nhau lên đi.”

Cao Phong vừa dứt lời, cả người đã tiến lên phía trước.

“Ngông cuồng! Tôi thấy anh nói khoác quá rồi đấy!”

Người thanh niên dẫn đầu cuối cùng cũng phản ứng lại, hứ một tiếng rồi trực tiếp đi về hướng Cao Phong.

“Vèo!”

Năm ngón tay nắm lại thành nấm đấm, cộng thêm tiếng gió vù vù, đập đến mặt của Cao Phong.

Tất cả mọi người đều hét một tiếng, người thanh niên dẫn đầu này, có thể làm đầu não của hơn một trăm người, làm sao có thể là một tên có thực lực yếu kém được?

Với thực lực của anh ta, một mình đánh hai mươi người cũng không thành vấn đề.

Dựa theo thân hình nhỏ bé mềm yếu của Cao Phong, tuyệt đối chống đỡ không nỗi mười giây.

“Ầm ầm!”

Chính ngay giây phút đó, nấm đấm của người thanh niên đó, bỗng nhiên đứng lại trong không trung.

Nấm đấm của anh ta, cách mặt của Cao Phong, khoảng cách không đến mười centimet.

Thế mà, anh ta cứ như vậy đứng trên đó, giống như bị người ta điểm huyệt vậy.

Mà đến lúc đó mọi người mới phát hiện, thì ra cánh tay của anh ta, là bị một bàn tay thon dài cản lại.

Chỉ thấy Cao Phong từ từ giơ bàn tay lên, giống như không có sử dụng bất kì sức lực nào, như thế là đã cản được sự tấn công của vị chiến sĩ đó.

Những người xung quanh đều ngây hết cả người, có chút nhìn không hiểu tình hình trước mắt.

“Anh mau đánh vào đi! Anh còn đang chờ đợi gì vậy?”

“Nhanh chóng đánh vào đi! Xem thử rốt cuộc anh ta có tư cách gì làm cấp úy!”

“Đánh vào đi! Đánh vào đi!”

Hơn một trăm vị tráng sĩ, toàn bộ đều hét lớn.

Cả Vu Chính Bình cũng hơi chau mày, những chiến sĩ này đang làm gì vậy?

Nhìn bộ dạng đó của Cao Phong căn bản không có dùng sức, anh làm gì mà không nhúc nhích một chút nào?

Nhưng lúc này, chỉ có người chiến sĩ đó biết được bản thân, lúc này anh ta đang bị gì.

Cao Phong không có dùng đến dức, sức mạnh anh bộc phát lúc này, thật sự không ai có thể chống đỡ nỗi!

Người chiến sĩ này chỉ cảm thấy cánh tay của bản thân, giống như bị kềm con hổ kiên cường, kẹp thật chặt vậy.

Không chỉ không dùng được sức lực gì, thậm chí cả huyết quản cũng bị bóp chặt, dẫn đến mạch máu căn bản không thể chảy đến tay.

Anh ta thậm chí còn nghĩ, có lẽ Cao Phong chỉ cần dùng sức một cái, sẽ có thể trực tiếp bóp gãy cánh tay!

Vì thế, lúc này anh ta cũng là có nỗi khổ mà khó nói ra, căn bản không động đậy được gì.

Anh ta thật sự khó có thể tin tưởng được, cơ thể của Cao Phong nhìn vào thì thấy không vạm vỡ chút nào, làm sao có thể có sức mạnh lớn đến như vậy.

“Sao vậy? Tôi còn chưa dùng sức, anh đã đỡ không nỗi rồi sao?”

Cao Phong điềm tĩnh hỏi.

“Anh!” Vị chiến sĩ này đơ trong lúc đó.

“Haha.”

Cao Phong cười nhẹ nhàng, bỗng nhiên buông cánh tay của vị chiến sĩ này ra, đánh trả một cú.

“Bầm!”

Một âm thanh nặng nề vang lên, cú đấm thép của Cao Phong, đánh một cú là đẩy lùi năm sáu bước.

“Vèo! Vèo!”

Đến khi cơ thể đứng vững, người chiến sĩ này còn đang không ngừng thở mạnh.

Chỗ xương sườn trước ngực, sự đau đớn dằn xé dữ dội hơn.

“Cậu làm gì thế?”

Vu Chính Bình chau mày, ông ta không tin được người ông ta kêu đến, lại yếu như vậy.

“Anh! Anh!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi