RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3516

“Rầm!”

Âm thanh chấn động vang lên.

Người chiến sĩ đó căn bản né không được, ăn một cú đá của Cao Phong.

Sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, bỗng nhiên từ vai đè nặng xuống, cứ như đỉnh thái sơn đè vậy, khiến người chiến sĩ đó, căn bản không chống đỡ nỗi.

“Rầm rầm!”

Dưới sức mạnh vô cùng khủng bố đó, người chiến sĩ đó bị đè đến quỳ một chân xuống.

Ngã xuống đất, bại trận!

“Lên!”

Vẫn chưa đợi đến Cao Phong đứng vững, có hai người chiến sĩ đồng loạt nhảy lên, cùng nhau đá lưng Cao Phong liên tục.

“Rầm rầm!”

Liên tục hai cú đá vững chắc, đá lên người Cao Phong.

“Thịch thịch!”

Cơ thể của Cao Phong, bị hai người chiến sĩ này toàn lực đá vào, không ngừng xông về phía trước.

Mà trước mặt đang có mười mấy người chiến sĩ đợi anh, không nương tình mà bắt đầu tay đấm chân đa.

“Rầm rầm rầm!”

Mười mấy người chiến sĩ không nói thêm lời nào, bắt đầu tấn công Cao Phong như cuồng phong vũ bão.

Lúc này Cao Phong vẫn chưa hoàn toàn đứng vững, chỉ có thể dùng hai tay đỡ lại cái đầu, không ngừng né tránh, căn bản không có thời gian phản kích.

Những cú đấm không hề nương tình, đánh vào cơ thể Cao Phong một cách mạnh mẽ.

Vai, cánh tay, eo, trước ngực, sau lưng,…

Càng ngày càng nhiều chiến sĩ xông đến, như con sói bị bỏ đói mà cắn xé Cao Phong.

“Ngã xuống! Ngã xuống! Ngã xuống!”

“Ngã xuống! Ngã xuống! Ngã xuống!”

Mọi người vừa tấn công một cách điên cuồng, vừa la hét vào Cao Phong liên tục.

Trên mặt của Cao Phong, cuối cùng cũng đã lộ nụ cười ẩn ý.

Cao Phong rất điên, nhưng cuối cùng vẫn không đủ thực lực!

“Chết tiệt, Tông Trạch, chúng ta qua đó!”

Long Tuấn Hạo chửi một câu, rồi xông qua đó chi viện.

Lúc này Liễu Tông Trạch cũng đã hết sức, nhưng vẫn cắn răng nói: “Cậu xông qua đó, tôi cắt đuôi cho cậu!”

“Được!”

Long Tuấn Hạo đẩy một người chiến sĩ ea, bỗng nhiên sau đó tăng tốc chạy qua đó.

“Xoạt!”

Bỗng nhiên một người chiến sĩ giơ tay ra, canh hướng đầu của Long Tuấn Hạo mà đánh vào.

Long Tuấn Hạo lập tức xoay đầu, người chiến sĩ đó vốn định nắm tóc của Long Tuấn Hạo, kết quả lại nắm hụt, cả một sợi tóc cũng không có.

Vì thế, Long Tuấn Hạo thừa cơ chạy đi, tiếp tục chạy về phía trước.

“Cản anh ta lại!”

Có ba người chiến sĩ không nói thêm lời nào, hai người lên trước, một người khụy xuống đá quét chân của Long Tuấn Hạo.

“Bầm!”

Long Tuấn Hạo né tránh không kịp, bị người ta làm ngã xuống, nằm ngã xuống đất.

“Bại trận! Rời khỏi sàn đấu!”

Vu Chính Bình hứ một tiếng, ra lệnh ngay lúc đó.

Long Tuấn Hạo giận cắn răng, nắm chặt nắm đấm đập xuống đất.

Nhưng, anh ta không thể không tuân thủ quy tắc.

Nếu anh ta cố lên sàn, thì ba mươi mấy người bị Cao Phong đánh ngã, e rằng cũng sẽ quay lại sàn đấu.

Nếu như thế, chỉ có thể gây áp lực cho Cao phong nhiều hơn.

Cho nên cho dù là trong lòng Long Tuấn Hạo không phục, cũng chỉ có thể tạm thời cắn răng lui khỏi sàn đấu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi