RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3526

“Ô… Ô… N… G!” Hai chiếc xe phía sau cũng tăng tốc đuổi kịp.

“Cha.” Cao Phong lập tức đẩy cửa xuống xe

“Theo quy định của quân đội, mỗi lần con gặp cha là phải cúi chào.” Diệp Thiên Long xúc động thở dài. Cao Phong khẽ lắc đầu, anh không thích bị những thứ này ràng buộc cho nên những thứ gì có thể lược bỏ liền lược bỏ.

“Đi thôi, qua bên đó nói chuyện.” Diệp Thiên Long vừa nói vừa lấy một điếu thuốc ra hút. Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, anh không có cự tuyệt mà lẳng lặng đi theo.

Cao Phong hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Thiên Long vậy mà lại ở nơi này chờ anh. Tuy nhiên khi nghĩ lại thì lại thấy đây cũng không phải là chuyện gì quá li kì. Diệp Thiên Long có thể không biết sự việc ở chỗ ông Trần nhưng nếu ông muốn biết thời gian mà Cao Phong xuất phát cũng không phải là quá khó khăn.

Cao Phong cùng Diệp Thiên Long bước ra xa khỏi nơi tập trung trong khi những người khác đứng đó chờ đợi. Thậm chí ngay cả Trọng Dương Bình cũng thành thành thật thật đứng đợi ở đó.

“Con đã thực sự quyết định chưa?”

Cả hai người Diệp Thiên Long và Cao Phong bước xa khỏi nơi tập trung tầm hai mươi mét rồi mới từ từ dừng lại.

“Con đã quyết định xong rồi.” Cao Phong gật đầu, cầm một điếu thuốc nói.

“Được rồi! Có chuyện gì cần cha thu xếp hộ không?” Diệp Thiên Long gật đầu, chủ động hỏi.

“Về tất cả mọi chuyện ông Trần đã sắp xếp cho con rôi. Trận chiến lần này con không thể để bản thân có bất kì liên hệ nào với đất nước được cho nên cũng không có bất kì sự chuẩn bị nào cả.”

“Tuy nói rằng bản thân sẽ không tham gia nhưng con đã mượn từ chỗ ông Trần một lô vũ khí tân tiến nhất dưới tư cách của lực lượng vũ trang an ninh thành phố Hà Nội.” Cao Phong lắc đầu nhẹ giọng giải thích.

“Cha cá chắc con là người đầu tiên dám mượn vũ khí từ ông Trần.”

“Đổi lại nếu là người khác, tôi thấy chẳng ai to gan như con, chỉ duy nhất cái ý tưởng mượn vũ khí này cũng chưa dám nghĩ đến chứ đừng nói là mở miệng xin mượn.” Diệp Thiên Long dở khóc dở cười.

Cao Phong gãi đầu nói: “Vì sự an toàn của thành phố Hà Nội, con chỉ có thể mặt dày xin mượn.”

“Chi sợ sau này ông Trần khó mà có thể lấy lại được đám vũ khí này rồi.” Diệp Thiên Long không khỏi sửng sốt, sau đó cười nói.

Cao Phong cũng lắc đầu cười, nói: “Dù sao thì lần này con đi mượn là cho quân đội mà, tại sao phải trả lại làm gì?”

“Đúng! Diệp Thiên Long cha quả thật đã bị con thuyết phục rồi. Cha chưa từng thấy ai mặt dày như con đâu đấy Cao Phong.” Diệp Thiên Long cười cười, sau đó chậm rãi thu lại nụ cười.

“Nhớ kỹ lời nói của cha, tuy rằng nhiệm vụ rất quan trọng nhưng ưu tiên hàng đầu là phải bảo đảm an toàn cho chính mình. Chỉ có sống thì mới có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, đi rồi cũng không ai hoàn thành nó. Điều quan trọng nhất là nếu con ra đi sẽ không có ai ở bên Tuyết Mai để chăm sóc cho con bé nữa. Trong lòng của Tuyết Mai chỉ có mỗi mình con, không ai có thể thay thế được.”

Khi Diệp Thiên Long nói những lời này, vẻ mặt và giọng điệu của ông cực kỳ nghiêm túc.

“Cha, đừng lo lắng, con sẽ bình an trở về.” Cao Phong khẽ gật đầu, nghiêm túc trả lời.

“Cầm lấy cái này, nếu thật sự gặp phải khó khăn thì hãy đi tìm người trong danh thiếp. Khi gặp mặt con chỉ cần nhắc tới tên của cha, ông ấy nhất định sẽ dốc hết sức giúp cậu.” Diệp Thiên Long duỗi tay lấy ra một tấm danh thiếp, cộng thêm một vỏ đạn rỗng. Trên vỏ đạn này có khắc một hàng ký tự nhỏ, Cao Phong không nhìn kỹ, liền bỏ vào trong túi.

“Trước đây cha đã đi chinh chiến khắp miền Nam Bắc, bản thân cũng đã có một khoảng thời gian ngắn ở Nam Cương, cho nên cha có một số người quen ở đây. Tuy nhiên, một khi những thứ này được sử dụng, chắc chắn sẽ có nhiều thứ bị phơi bày. Thôi thì bại lộ cũng được, chỉ cần đảm bảo rằng con có thể sống sót trở về, mọi chuyện khác chúng ta có thể xử lý sau cũng được.” Diệp Thiên Long thản nhiên, xua tay nói.

Vẻ mặt Cao Phong hơi lay động khi nghe những lời mà Diệp Thiên Long vừa nói.

Rốt cuộc thì trong đó ẩn chứa những bí mật gì? Trong lòng Cao Phong cứ suy nghĩ mãi. Trong trường hợp Cao Phong thật sự liên hệ với người mà Diệp Thiên Long quen biết thì khi đó kế hoạch của anh chắc chắn sẽ bị bại lộ, Diệp Thiên Long nhất định sẽ khó tránh khỏi việc phải chịu tội. Cho nên Diệp Thiên Long làm như vậy là một việc cực kỳ mạo hiểm.

“Cha, con hiểu rồi.” Anh nặng nề gật đầu, trong lòng thở dài một tiếng.

“Được rồi, đi thôi.”

Diệp Thiên Long vỗ vỗ vai Cao Phong rồi quay đầu đi về phía đoàn xe. Diệp Thiên Long không dây dưa dài dòng, ông đến đây chỉ với mục đích duy nhất là đưa cho Cao Phong thứ đồ vật này thôi.

“Trung tướng Long!”

Khi mọi người nhìn thấy Diệp Thiên Long trở về, họ nhanh chóng chào hỏi.

Diệp Thiên Long hơi dừng lại, sau đó đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Cao Phong, nếu như con không muốn đi, hiện tại cha có thể bắt con lại được chứ, sau đó gửi con ra nước ngoài?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi